Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 380
Bạch Long
19/04/2024
Lạc Thiên cắn chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn bám chặt cánh cửa, sống chết không buông tay.
“Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha…”
Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.
Rắc…
Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.
Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi…
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà thờ tổ.
“Hử?”.
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.
“Ai vậy?”.
“Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát”, bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.
“Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta”, Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.
Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”, một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.
“Tôi… tôi không sao…”, sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.
“Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi”.
Mấy người vội vàng kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Tên Tư Đồ Kính này biến thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.
Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.
Trốn! Nhất định phải trốn!
Nếu không trốn được thì tự sát!
Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.
“Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!”, quản gia trầm giọng nói.
“Để làm gì?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.
“Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái”.
Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
“Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha…”
Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.
Rắc…
Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.
Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi…
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà thờ tổ.
“Hử?”.
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.
“Ai vậy?”.
“Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát”, bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.
“Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta”, Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.
Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”, một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.
“Tôi… tôi không sao…”, sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.
“Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi”.
Mấy người vội vàng kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Tên Tư Đồ Kính này biến thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.
Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.
Trốn! Nhất định phải trốn!
Nếu không trốn được thì tự sát!
Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.
“Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!”, quản gia trầm giọng nói.
“Để làm gì?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.
“Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái”.
Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.