Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 385
Bạch Long
19/04/2024
“Anh không xứng”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông đấy! Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngông cuồng như anh! Nhưng anh phải nghĩ cho kĩ nhé, xem rốt cuộc anh có động được đến tôi hay không!”.
“Vậy để tôi thử, cho anh xem tôi có động được đến anh không nhé?”, Lâm Chính nói.
Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói: “Lâm Chính, anh đừng vênh váo quá, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành chứ gì? Tôi cũng biết anh chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia, còn biết có khả năng tập đoàn Dương Hoa có liên hệ rất lớn với anh, tôi biết hết về anh”.
Lạc Thiên nghe thấy thế thì vô cùng chấn động, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta biết Lâm Chính là thần y Lâm, nhưng Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa… lại chính là anh sao?
Thật là khó tin quá đi mất!
Tư Đồ Kính lại lắc đầu: “Nhưng… chỉ dựa vào những điều này, thì vẫn chưa động được vào Nam Phái tôi. Anh không biết rốt cuộc Nam Phái tôi rộng như thế nào, cho dù là Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái. Dựa vào anh? Mà động vào tôi? Anh nghiêm túc đấy chứ?”.
Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy, bởi vì sau lưng hắn có Nam Phái lớn mạnh chống lưng.
Nhưng hắn không biết Lâm Chính chưa bao giờ quan tâm đến việc này.
“Chỉ là Nam Phái thôi mà!”.
Lâm Chính lắc đầu, lại giơ tay lên: “Lôi ra ngoài!”.
“Được!”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức lôi người đàn ông kia ra ngoài cửa.
“Xem ra anh đã đưa ra lựa chọn!”.
Giọng Tư Đồ Kính dần lạnh đi.
“Qua đây!”, Lâm Chính phớt lờ lời nói của Tư Đồ Kính, liếc nhìn hắn, nói.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến cậu chủ Tư Đồ?”, Lạc Bắc Minh không đồng ý.
Nếu Tư Đồ Kính xảy ra chuyện gì, nhà họ Lạc cũng sẽ không yên ổn.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi lặp lại lần cuối, anh qua đây!”, Lâm Chính lại lớn tiếng nói.
Giọng nói lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không qua, anh định làm gì tôi?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói
“Vậy thì tôi qua đó!”.
Lâm Chính tiến tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, hai bên trái phải của Tư Đồ Kính xuất hiện rất nhiều bóng người.
Những người đó đều là người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
“Đánh chết anh ta cho tôi!”, Tư Đồ Kính nheo mắt lại, cười nói.
Đám người như ong vỡ tổ ùa về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Từ Thiên ở bên này đã phất tay: “Lên!’.
Đàn em sau lưng ông ta đều xông tới, đánh nhau với người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
Người của Từ Thiên đều là người lành nghề giao du ở vùng xám, đánh nhau rất dũng mãnh, người của nhà họ Lạc và Nam Phái đa số chỉ liên quan đến Đông y, đâu thể là đối thủ của những người này? Chỉ chốc lát bọn họ đã bị đánh nằm bò dưới đất, không động đậy nổi.
“Kéo hết ra ngoài, đánh gãy một tay và một chân cho tôi”.
Lâm Chính lại nói.
“Ngông đấy! Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngông cuồng như anh! Nhưng anh phải nghĩ cho kĩ nhé, xem rốt cuộc anh có động được đến tôi hay không!”.
“Vậy để tôi thử, cho anh xem tôi có động được đến anh không nhé?”, Lâm Chính nói.
Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói: “Lâm Chính, anh đừng vênh váo quá, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành chứ gì? Tôi cũng biết anh chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia, còn biết có khả năng tập đoàn Dương Hoa có liên hệ rất lớn với anh, tôi biết hết về anh”.
Lạc Thiên nghe thấy thế thì vô cùng chấn động, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta biết Lâm Chính là thần y Lâm, nhưng Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa… lại chính là anh sao?
Thật là khó tin quá đi mất!
Tư Đồ Kính lại lắc đầu: “Nhưng… chỉ dựa vào những điều này, thì vẫn chưa động được vào Nam Phái tôi. Anh không biết rốt cuộc Nam Phái tôi rộng như thế nào, cho dù là Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái. Dựa vào anh? Mà động vào tôi? Anh nghiêm túc đấy chứ?”.
Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy, bởi vì sau lưng hắn có Nam Phái lớn mạnh chống lưng.
Nhưng hắn không biết Lâm Chính chưa bao giờ quan tâm đến việc này.
“Chỉ là Nam Phái thôi mà!”.
Lâm Chính lắc đầu, lại giơ tay lên: “Lôi ra ngoài!”.
“Được!”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức lôi người đàn ông kia ra ngoài cửa.
“Xem ra anh đã đưa ra lựa chọn!”.
Giọng Tư Đồ Kính dần lạnh đi.
“Qua đây!”, Lâm Chính phớt lờ lời nói của Tư Đồ Kính, liếc nhìn hắn, nói.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến cậu chủ Tư Đồ?”, Lạc Bắc Minh không đồng ý.
Nếu Tư Đồ Kính xảy ra chuyện gì, nhà họ Lạc cũng sẽ không yên ổn.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi lặp lại lần cuối, anh qua đây!”, Lâm Chính lại lớn tiếng nói.
Giọng nói lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không qua, anh định làm gì tôi?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói
“Vậy thì tôi qua đó!”.
Lâm Chính tiến tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, hai bên trái phải của Tư Đồ Kính xuất hiện rất nhiều bóng người.
Những người đó đều là người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
“Đánh chết anh ta cho tôi!”, Tư Đồ Kính nheo mắt lại, cười nói.
Đám người như ong vỡ tổ ùa về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Từ Thiên ở bên này đã phất tay: “Lên!’.
Đàn em sau lưng ông ta đều xông tới, đánh nhau với người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
Người của Từ Thiên đều là người lành nghề giao du ở vùng xám, đánh nhau rất dũng mãnh, người của nhà họ Lạc và Nam Phái đa số chỉ liên quan đến Đông y, đâu thể là đối thủ của những người này? Chỉ chốc lát bọn họ đã bị đánh nằm bò dưới đất, không động đậy nổi.
“Kéo hết ra ngoài, đánh gãy một tay và một chân cho tôi”.
Lâm Chính lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.