Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 406
Bạch Long
19/04/2024
“Người ta không phải là đàn em, mà là bạn của chú! Người không phân cao thấp sang hèn, huống hồ các cháu còn trẻ như vậy mà đã coi trọng cái này? Còn ra thể thống gì nữa?”, Từ Thiên tức giận nói.
“Ôi ôi, được rồi, được rồi, tất cả ngồi đi, anh này xưng hô sao đây? Thôi không quan trọng, ngồi xuống ăn đi!”.
Từ Sương Huyền bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Từ Thiên mơi nguôi ngoai một chút, đang định xin lỗi Lâm Chính, thì anh đã phất tay trước: “Ngồi đi”.
“Được”.
Từ Thiên ngồi xuống.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên.
Từ Thiên lấy điện thoại ra xem, hơi sửng sốt.
“Có chuyện gì thì cứ giải quyết đi, mặc kệ tôi”, Lâm Chính uống ngụm nước, nói.
“Tôi xin phép nhé, cậu Lâm”.
Từ Thiên cười tỏ ý xin lỗi, rồi cầm điện thoại, vội vàng ra ngoài.
“Đồ Ngốc, cậu ở đâu vậy?”, Từ Thiên cầm điện thoại, trầm giọng hỏi.
“Chú Thiên, tôi đang ở cổng đại học Giang Hoa, chú mau qua đây đi, tôi phát hiện ra một bí mật lớn của Xương Bá! Có khả năng là mạch máu mấy đường dây làm ăn của Xương Bá!”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Đồ Ngốc, ngườiTừ Thiên cài ở Giang Thành.
Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng kích động, vội nhỏ giọng nói: “Chờ tôi, tôi qua ngay đây!”.
Dứt lời, ông ta vội vàng chạy về phía cổng trường.
Nhưng ra khỏi cổng trường lại không thấy bóng dáng của Đồ Ngốc đâu.
Từ Thiên nhíu mày, lại hỏi Đồ Ngốc ở trong điện thoại.
“Cậu ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?”.
“Chú Thiên, chú ra ven đường đi, tôi lái xe đến đón chú”.
“Ven đường?”.
Từ Thiên hơi sửng sốt, nhìn con đường thưa thớt xe qua lại, cùng với cổng trưởng vắng vẻ, một dự cảm không lành bỗng ập đến.
Từ Thiên quay phắt lại định trở về cổng trường, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo gió xuất hiện sau lưng, chẳng nói lời nào, kề dao vào lưng ông ta.
“Chú Thiên, chú Long muốn gặp chú”.
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Từ Thiên rời khỏi buổi tiệc, mãi không quay lại khiến Lâm Chính thấy hơi bất ngờ.
Lẽ nào do có việc nên ông ấy rời đi trước sao? Sao đi mà cũng không chào một tiếng vậy? Lâm Chính nhìn đồng hồ, lắc đầu rồi bắt đầu ăn đồ ăn.
Từ Sương Huyền thì đang trò chuyện với bạn học của mình. Một nữ sinh tóc ngắn thấy Lâm Chính ngồi uống rượu một mình bèn nhếch miệng cười rồi bước tới.
“Anh trai, anh tên gì vậy?”
“Lâm Chính”, Lâm Chính mỉm cười.
“Nhìn anh có vẻ cũng ít tuổi, anh là đàn em của chú Thiên hả?”
“Ôi ôi, được rồi, được rồi, tất cả ngồi đi, anh này xưng hô sao đây? Thôi không quan trọng, ngồi xuống ăn đi!”.
Từ Sương Huyền bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Từ Thiên mơi nguôi ngoai một chút, đang định xin lỗi Lâm Chính, thì anh đã phất tay trước: “Ngồi đi”.
“Được”.
Từ Thiên ngồi xuống.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên.
Từ Thiên lấy điện thoại ra xem, hơi sửng sốt.
“Có chuyện gì thì cứ giải quyết đi, mặc kệ tôi”, Lâm Chính uống ngụm nước, nói.
“Tôi xin phép nhé, cậu Lâm”.
Từ Thiên cười tỏ ý xin lỗi, rồi cầm điện thoại, vội vàng ra ngoài.
“Đồ Ngốc, cậu ở đâu vậy?”, Từ Thiên cầm điện thoại, trầm giọng hỏi.
“Chú Thiên, tôi đang ở cổng đại học Giang Hoa, chú mau qua đây đi, tôi phát hiện ra một bí mật lớn của Xương Bá! Có khả năng là mạch máu mấy đường dây làm ăn của Xương Bá!”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Đồ Ngốc, ngườiTừ Thiên cài ở Giang Thành.
Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng kích động, vội nhỏ giọng nói: “Chờ tôi, tôi qua ngay đây!”.
Dứt lời, ông ta vội vàng chạy về phía cổng trường.
Nhưng ra khỏi cổng trường lại không thấy bóng dáng của Đồ Ngốc đâu.
Từ Thiên nhíu mày, lại hỏi Đồ Ngốc ở trong điện thoại.
“Cậu ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?”.
“Chú Thiên, chú ra ven đường đi, tôi lái xe đến đón chú”.
“Ven đường?”.
Từ Thiên hơi sửng sốt, nhìn con đường thưa thớt xe qua lại, cùng với cổng trưởng vắng vẻ, một dự cảm không lành bỗng ập đến.
Từ Thiên quay phắt lại định trở về cổng trường, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo gió xuất hiện sau lưng, chẳng nói lời nào, kề dao vào lưng ông ta.
“Chú Thiên, chú Long muốn gặp chú”.
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Từ Thiên rời khỏi buổi tiệc, mãi không quay lại khiến Lâm Chính thấy hơi bất ngờ.
Lẽ nào do có việc nên ông ấy rời đi trước sao? Sao đi mà cũng không chào một tiếng vậy? Lâm Chính nhìn đồng hồ, lắc đầu rồi bắt đầu ăn đồ ăn.
Từ Sương Huyền thì đang trò chuyện với bạn học của mình. Một nữ sinh tóc ngắn thấy Lâm Chính ngồi uống rượu một mình bèn nhếch miệng cười rồi bước tới.
“Anh trai, anh tên gì vậy?”
“Lâm Chính”, Lâm Chính mỉm cười.
“Nhìn anh có vẻ cũng ít tuổi, anh là đàn em của chú Thiên hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.