Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 418
Bạch Long
19/04/2024
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
“Tha mạng! Chủ tịch Lâm, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Tôi có thể giúp cậu thống nhất Giang Thành!”.
Khổ Long vội vàng xin tha.
Mặc dù hắn là người đứng trên cao, nhưng vào lúc sinh tử, hắn cầm lên được cũng buông xuống được, những chuyện như xin tha chỉ cần mở miệng ra là nói được, không có chỗ nào mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Chính không phải người hiền lành gì.
Anh không hề dao động.
“Không cần thiết, tôi đã nói tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng. Chuyện này không trách tôi được, tôi sẽ không vì người khác cầu xin mà thay đổi thái độ của mình”.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Khổ Long run rẩy hét lên.
“Biết nụ hôn của rồng không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm bạc, thản nhiên hỏi.
“Nụ… nụ hôn của rồng?”, Khổ Long cảm thấy nghẹt thở.
“Phía sau gáy của con người có một huyệt đạo được gọi là nụ hôn của rồng, chỉ cần lấy kim châm vào đó…”.
Lúc anh nói, sau gáy của Khổ Long đau nhói, giống như bị muỗi chích.
Sau đó Lâm Chính rút kim ra.
Khổ Long ngẩn ngơ nhìn anh.
“Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì, tạm biệt”, Lâm Chính bình thản nói.
Tim Khổ Long đập thình thịch, đầu sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể hắn hồi phục lại.
Hắn vội vàng bò đi nhặt súng bắn Lâm Chính, nhưng mới bò được hai cái, cơ thể hắn đã co giật dữ dội, con ngươi trừng lớn, thất khiếu chảy máu. Cả người giống như trúng phải kịch độc, chẳng lâu sau đã nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, cứ thế mà chết.
Khổ Long, một nhân vật kiêu hùng của Giang Thành, đã chết như vậy.
E rằng không ai ngờ kết cục của hắn sẽ như thế.
Từ Thiên ngồi trên ghế, trợn tròn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có lẽ lúc này ông ta mới hiểu, vì sao trước kia Lâm Chính dám nói ra những lời ngông cuồng.
Một người y thuật cao siêu như cậu ta… chắc chắn không phải kiểu người chữa trị cứu sống người bệnh.
Cậu ta không chỉ biết cứu người, cậu ta… cũng biết giết người!
Dây thừng được mở ra, Từ Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”.
Lâm Chính châm hai kim cho ông ta, hỏi.
“Chưa chết được…”, Từ Thiên yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Gọi điện thoại sai người đến tiếp nhận chỗ này của Khổ Long, sau đó hỗ trợ giải quyết hậu quả. Đi thôi, chúng ta đi tới nơi tiếp theo”.
“Tha mạng! Chủ tịch Lâm, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Tôi có thể giúp cậu thống nhất Giang Thành!”.
Khổ Long vội vàng xin tha.
Mặc dù hắn là người đứng trên cao, nhưng vào lúc sinh tử, hắn cầm lên được cũng buông xuống được, những chuyện như xin tha chỉ cần mở miệng ra là nói được, không có chỗ nào mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Chính không phải người hiền lành gì.
Anh không hề dao động.
“Không cần thiết, tôi đã nói tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng. Chuyện này không trách tôi được, tôi sẽ không vì người khác cầu xin mà thay đổi thái độ của mình”.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Khổ Long run rẩy hét lên.
“Biết nụ hôn của rồng không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm bạc, thản nhiên hỏi.
“Nụ… nụ hôn của rồng?”, Khổ Long cảm thấy nghẹt thở.
“Phía sau gáy của con người có một huyệt đạo được gọi là nụ hôn của rồng, chỉ cần lấy kim châm vào đó…”.
Lúc anh nói, sau gáy của Khổ Long đau nhói, giống như bị muỗi chích.
Sau đó Lâm Chính rút kim ra.
Khổ Long ngẩn ngơ nhìn anh.
“Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì, tạm biệt”, Lâm Chính bình thản nói.
Tim Khổ Long đập thình thịch, đầu sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể hắn hồi phục lại.
Hắn vội vàng bò đi nhặt súng bắn Lâm Chính, nhưng mới bò được hai cái, cơ thể hắn đã co giật dữ dội, con ngươi trừng lớn, thất khiếu chảy máu. Cả người giống như trúng phải kịch độc, chẳng lâu sau đã nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, cứ thế mà chết.
Khổ Long, một nhân vật kiêu hùng của Giang Thành, đã chết như vậy.
E rằng không ai ngờ kết cục của hắn sẽ như thế.
Từ Thiên ngồi trên ghế, trợn tròn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có lẽ lúc này ông ta mới hiểu, vì sao trước kia Lâm Chính dám nói ra những lời ngông cuồng.
Một người y thuật cao siêu như cậu ta… chắc chắn không phải kiểu người chữa trị cứu sống người bệnh.
Cậu ta không chỉ biết cứu người, cậu ta… cũng biết giết người!
Dây thừng được mở ra, Từ Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”.
Lâm Chính châm hai kim cho ông ta, hỏi.
“Chưa chết được…”, Từ Thiên yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Gọi điện thoại sai người đến tiếp nhận chỗ này của Khổ Long, sau đó hỗ trợ giải quyết hậu quả. Đi thôi, chúng ta đi tới nơi tiếp theo”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.