Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 422
Bạch Long
19/04/2024
“Thưa anh…”
Nhân viên phục vụ nhìn Từ Thiên, kinh ngạc hỏi.
“Xin hỏi bà chủ Cung Hỉ Vân của các cô có đây không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Bà chủ?”.
Nhân viên phục vụ kinh hãi, âm thầm để ý, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai anh là…”
“Tôi là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người này là Từ Thiên ở Nam Thành, phiền cô nói với bà chủ của các cô, bảo cô ta mau ra gặp tôi”.
Anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức xoay người nhón bộ đàm ở ngực nói mấy câu, sau đó chạy đi.
Cửa lớn của câu lạc bộ nhanh chóng được đóng lại, tấm biển tạm ngừng kinh doanh cũng được treo lên.
Một đám đàn ông mặc vest, vóc dáng cao gầy như người mẫu bước xuống cầu thang.
Trước mặt bọn họ là một người phụ nữ mặc đồ gợi cảm táo bạo.
Cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính và Từ Thiên ở bên này, mỉm cười bước tới.
“Cậu chính là Chủ tịch Lâm?”, cô ta đứng trước mặt Lâm Chính, ngoắc tay lên cổ Lâm Chính, cơ thể gần như dán sát lên người anh, lên tiếng hỏi.
“Phải”.
“Ha ha, Chủ tịch Lâm quả nhiên đẹp trai như trong lời đồn, cục cưng, dù hôm nay cậu đến đây là vì việc gì, muốn làm việc gì, thì tôi đều đồng ý với cậu, phối hợp với cậu. Nhưng trước đó, cậu có thể cho tôi được sung sướng không?”, người phụ nữ nhếch môi cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hỏi.
Người phụ nữ này chính là Cung Hỉ Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm, chị đại của Giang Thành, là người phụ nữ lợi hại mà ngay cả Khổ Long và Xương Bá cũng phải nhường nhịn ba phần.
Thực ra cô ta không được coi là xinh đẹp.
Nhưng rất biết trang điểm, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, nhưng lại trang điểm chẳng khác nào một cô gái hơn 20 tuổi. Không thể không nói cô ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, lại thêm vóc dáng bốc lửa, khiến người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất là…
Lẳng lơ!
Cô ta đủ lẳng lơ!
Cộng mấy điều này lại, ngay cả thần tiên nhìn thấy cô ta cũng phải nhũn người ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
Bởi vì ba năm nay ngày nào anh cũng nhìn một đại mỹ nhân như Tô Nhu nên đã quen, người đẹp bình thường không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lâm Chính rất lịch sự đẩy Cung Hỉ Vân ra, sau đó mỉm cười nói: “Xin cô Cung tự trọng, tôi đã có vợ rồi”.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm có vợ rồi sao? Đúng là khiến người ta đau lòng!”, Cung Hỉ Vân tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi”.
“Được, cậu đưa tên tàn phế Từ Thiên này đến đây làm gì?”, Cung Hỉ Vân giả vờ lau nước mắt, nhưng trên thực tế đôi mắt đang thầm đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Chính.
Nhân viên phục vụ nhìn Từ Thiên, kinh ngạc hỏi.
“Xin hỏi bà chủ Cung Hỉ Vân của các cô có đây không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Bà chủ?”.
Nhân viên phục vụ kinh hãi, âm thầm để ý, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai anh là…”
“Tôi là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người này là Từ Thiên ở Nam Thành, phiền cô nói với bà chủ của các cô, bảo cô ta mau ra gặp tôi”.
Anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức xoay người nhón bộ đàm ở ngực nói mấy câu, sau đó chạy đi.
Cửa lớn của câu lạc bộ nhanh chóng được đóng lại, tấm biển tạm ngừng kinh doanh cũng được treo lên.
Một đám đàn ông mặc vest, vóc dáng cao gầy như người mẫu bước xuống cầu thang.
Trước mặt bọn họ là một người phụ nữ mặc đồ gợi cảm táo bạo.
Cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính và Từ Thiên ở bên này, mỉm cười bước tới.
“Cậu chính là Chủ tịch Lâm?”, cô ta đứng trước mặt Lâm Chính, ngoắc tay lên cổ Lâm Chính, cơ thể gần như dán sát lên người anh, lên tiếng hỏi.
“Phải”.
“Ha ha, Chủ tịch Lâm quả nhiên đẹp trai như trong lời đồn, cục cưng, dù hôm nay cậu đến đây là vì việc gì, muốn làm việc gì, thì tôi đều đồng ý với cậu, phối hợp với cậu. Nhưng trước đó, cậu có thể cho tôi được sung sướng không?”, người phụ nữ nhếch môi cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hỏi.
Người phụ nữ này chính là Cung Hỉ Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm, chị đại của Giang Thành, là người phụ nữ lợi hại mà ngay cả Khổ Long và Xương Bá cũng phải nhường nhịn ba phần.
Thực ra cô ta không được coi là xinh đẹp.
Nhưng rất biết trang điểm, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, nhưng lại trang điểm chẳng khác nào một cô gái hơn 20 tuổi. Không thể không nói cô ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, lại thêm vóc dáng bốc lửa, khiến người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất là…
Lẳng lơ!
Cô ta đủ lẳng lơ!
Cộng mấy điều này lại, ngay cả thần tiên nhìn thấy cô ta cũng phải nhũn người ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
Bởi vì ba năm nay ngày nào anh cũng nhìn một đại mỹ nhân như Tô Nhu nên đã quen, người đẹp bình thường không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lâm Chính rất lịch sự đẩy Cung Hỉ Vân ra, sau đó mỉm cười nói: “Xin cô Cung tự trọng, tôi đã có vợ rồi”.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm có vợ rồi sao? Đúng là khiến người ta đau lòng!”, Cung Hỉ Vân tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi”.
“Được, cậu đưa tên tàn phế Từ Thiên này đến đây làm gì?”, Cung Hỉ Vân giả vờ lau nước mắt, nhưng trên thực tế đôi mắt đang thầm đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.