Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 426
Bạch Long
19/04/2024
Đó là ông trùm của Giang Thành đấy!
“Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Thực sự phải quỳ xuống dập đầu với thằng nhóc kia sao?”, một người đàn ông ở bên cạnh cau mày hỏi.
“Quỳ xuống dập đầu? Cậu có biết quỳ xuống dập đầu nghĩa là gì không? Nghĩa là Xương Bá tôi phải cúi đầu thần phục trước cậu ta, nhận cậu ta làm đại ca! Xương Bá tôi sống đến chừng này tuổi, mà lại dập đầu với một thanh niên 20 tuổi đầu? Nếu đồn ra ngoài, thì cái mặt già này biết để vào đâu? Sau này tôi còn làm người kiểu gì?”, Xương Bá tức giận đập bàn.
Người cần mặt mũi cây cần da, đến tầm tuổi như Xương Bá thì ông ta không còn thiếu tiền nữa, thứ ông ta thiếu là danh.
“Nhưng mà ông chủ, Khổ Long đã chết, mụ Cung Hỉ Vân cũng đã đầu hàng, trong một đêm mà ba thế lực của Giang Thành chỉ còn mỗi chúng ta đơn độc. Nếu bọn họ thực sự ra tay, thì chúng ta không thể chống lại được, không đầu hàng thì chỉ có chết thôi”, người đàn ông kia nhăn nhó nói.
“Tôi biết, tôi biết… Nhưng bảo tôi dập đầu, thì tôi thà chết còn hơn”, Xương Bá nghiến răng nghiến lợi.
“Ông chủ…”
“Cậu không cần khuyên nữa! Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long, tôi cũng không phải là Cung Hỉ Vân! Lúc tôi tranh giành thiên hạ ở Giang Thành thì còn chưa có bọn họ đâu! Bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Nam Phái một chuyến!”. . Đam Mỹ Sắc
“Vâng, ông chủ!”.
…
Quán karaoke Kim Thế Duyên.
Ông cụ Từ vẫn ngồi trong phòng bao, nhắm mắt chờ đợi.
Mấy vệ sĩ đi theo ông ta thì đứng canh ở cửa.
Quản gia vội vàng chạy vào, nhưng mặt nhăn mày nhó.
“Sao rồi? Khổ Long chịu gặp lão già này chưa?”, Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Ừm, ông chủ, tôi không liên lạc được với Khổ Long”, quản gia bất đắc dĩ nói.
“Cậu ta không ở đây sao?”, Từ Diệu Niên ngạc nhiên.
“Không biết nữa, nhưng tôi vừa nhận được tin, nói hình như cậu hai đi rồi”.
“Sao cơ?”, Từ Diệu Niên đứng phắt dậy: “Đi lúc nào?”.
“10 giờ tối, lúc ông mới đến”.
“Là người của Khổ Long đưa đi sao?”.
“Không, hình như cậu ấy chỉ đi theo một cậu thanh niên”.
Thanh niên?
Từ Diệu Niên vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thiên, nhưng vẫn không ai nghe máy.
“Ông chủ, có lẽ Khổ Long không có ý định làm khó cậu hai, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã về nhà rồi. Hay là chúng ta về Nam Thành đi, chỗ này tôi sẽ phái người canh chừng, nếu gặp được Khổ Long thì sẽ hẹn thời gian gặp mặt”.
“Cũng được”, Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, rồi đứng lên định rời đi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia bỗng đổ chuông.
Ông ta nghe máy xong liền biến sắc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Phía cậu Đống xảy ra chuyện rồi…”, quản gia run giọng nói.
“Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Thực sự phải quỳ xuống dập đầu với thằng nhóc kia sao?”, một người đàn ông ở bên cạnh cau mày hỏi.
“Quỳ xuống dập đầu? Cậu có biết quỳ xuống dập đầu nghĩa là gì không? Nghĩa là Xương Bá tôi phải cúi đầu thần phục trước cậu ta, nhận cậu ta làm đại ca! Xương Bá tôi sống đến chừng này tuổi, mà lại dập đầu với một thanh niên 20 tuổi đầu? Nếu đồn ra ngoài, thì cái mặt già này biết để vào đâu? Sau này tôi còn làm người kiểu gì?”, Xương Bá tức giận đập bàn.
Người cần mặt mũi cây cần da, đến tầm tuổi như Xương Bá thì ông ta không còn thiếu tiền nữa, thứ ông ta thiếu là danh.
“Nhưng mà ông chủ, Khổ Long đã chết, mụ Cung Hỉ Vân cũng đã đầu hàng, trong một đêm mà ba thế lực của Giang Thành chỉ còn mỗi chúng ta đơn độc. Nếu bọn họ thực sự ra tay, thì chúng ta không thể chống lại được, không đầu hàng thì chỉ có chết thôi”, người đàn ông kia nhăn nhó nói.
“Tôi biết, tôi biết… Nhưng bảo tôi dập đầu, thì tôi thà chết còn hơn”, Xương Bá nghiến răng nghiến lợi.
“Ông chủ…”
“Cậu không cần khuyên nữa! Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long, tôi cũng không phải là Cung Hỉ Vân! Lúc tôi tranh giành thiên hạ ở Giang Thành thì còn chưa có bọn họ đâu! Bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Nam Phái một chuyến!”. . Đam Mỹ Sắc
“Vâng, ông chủ!”.
…
Quán karaoke Kim Thế Duyên.
Ông cụ Từ vẫn ngồi trong phòng bao, nhắm mắt chờ đợi.
Mấy vệ sĩ đi theo ông ta thì đứng canh ở cửa.
Quản gia vội vàng chạy vào, nhưng mặt nhăn mày nhó.
“Sao rồi? Khổ Long chịu gặp lão già này chưa?”, Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Ừm, ông chủ, tôi không liên lạc được với Khổ Long”, quản gia bất đắc dĩ nói.
“Cậu ta không ở đây sao?”, Từ Diệu Niên ngạc nhiên.
“Không biết nữa, nhưng tôi vừa nhận được tin, nói hình như cậu hai đi rồi”.
“Sao cơ?”, Từ Diệu Niên đứng phắt dậy: “Đi lúc nào?”.
“10 giờ tối, lúc ông mới đến”.
“Là người của Khổ Long đưa đi sao?”.
“Không, hình như cậu ấy chỉ đi theo một cậu thanh niên”.
Thanh niên?
Từ Diệu Niên vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thiên, nhưng vẫn không ai nghe máy.
“Ông chủ, có lẽ Khổ Long không có ý định làm khó cậu hai, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã về nhà rồi. Hay là chúng ta về Nam Thành đi, chỗ này tôi sẽ phái người canh chừng, nếu gặp được Khổ Long thì sẽ hẹn thời gian gặp mặt”.
“Cũng được”, Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, rồi đứng lên định rời đi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia bỗng đổ chuông.
Ông ta nghe máy xong liền biến sắc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Phía cậu Đống xảy ra chuyện rồi…”, quản gia run giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.