Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4380
Bạch Long
21/04/2024
Mọi người đều biến sắc, ai nấy cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Bây giờ thần y Lâm không còn như trước…
“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có Lâm Phi Anh đây sao? Hôm qua Lâm Phi Anh nói với tôi, chỉ là một thần y Lâm thì không có gì đáng lo, tôi nghĩ chắc chắn ông ta đã kế hoạch phòng thủ rồi”, Lâm Côn Luân ở Tề Các cười khẽ.
Thế nhưng khi nghe nói thế, Lâm Phi Anh cũng chẳng tức giận mà chỉ nói: “Với tôi thì thần y Lâm đúng là không có gì đáng lo, tôi muốn giết cậu ta cũng là chuyện đơn giản”.
“Ồ?”
Mọi người đều vực dậy tinh thần, đồng loạt nhìn Lâm Phi Anh.
“Phi Anh, ông có chắc chắn không? Mau nói kế hoạch của ông nghe xem”, ông lão vội nói.
“Ha ha, các vị, dạo gần đây nhà họ Lâm chúng ta đã dừng tất cả mọi việc vì đại hội, chuyên tâm chuẩn bị cho mọi công tác của đại hội, hơn nữa tiết kiệm toàn bộ binh lực chuẩn bị chiến đấu, lần này nếu muốn đối phó với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên của nhà họ Lâm ta. Tham gia đại hội lần này chắc chắn sẽ thua thiệt, được một mất mười, cho nên tôi định mượn đao giết người, tiêu diệt thần y Lâm”, Lâm Phi Anh cười nói.
“Mượn đao của ai?”
“Chẳng phải dạo gần đây Yên Kinh có một thanh đao sắc mới đến đấy sao? Bây giờ đao của ai có thể sắc hơn người đó?”, Lâm Phi Anh cười khẽ.
Nghe thế mọi người biến sắc.
“Phi Anh, ổn không?”, ông lão lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng hỏi.
“Chưởng sự đừng lo, tôi đã kết nối sợi dây đó rồi”, Lâm Phi Anh cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Côn Luân: “Tôi không phải là người khoe khoang và bất tài như ai đó, cũng chẳng ngu ngốc để bị thần y Lâm đùa bỡn”.
“Ông!”
Lâm Côn Luân nổi giận nhưng chẳng thể làm được gì.
“Được rồi, quyết định như vậy đi. Phi Anh, chuyện của thần y Lâm giao cho ông giải quyết, có cần gì thì cứ nói. Hai đại các khác và tất cả phe phái đều phối hợp hết sức với các chủ Anh Các để hành động, nếu ai làm trái lời thì sẽ dùng đến gia pháp”, ông lão đứng dậy, nghiêm túc nói.
“Tuân lệnh!”, mọi người cao giọng nói.
Lâm Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Phi Anh, cũng chỉ đành đáp.
Két!
Lúc này cửa phòng họp bị ai đó đẩy mạnh ra.
“Hả?”
Ông lão cau mày.
“Lâm Lai? Cậu làm gì thế? Gia tộc đang họp, không được quấy rầy! Cậu dám xông vào phòng họp hả?”, một người nhà họ Lâm lớn tiếng chỉ trích người xông vào.
Thế nhưng đối phương chỉ nhìn người đó, không lên tiếng chỉ nhanh chân bước đến trước mặt ông lão.
“Xảy ra chuyện gì?”, ông lão nhận ra có gì không ổn bèn hỏi.
“Vừa rồi nhận được tin, hai giờ chiều nay thần y Lâm ở Giang Thành sẽ đến Yên Kinh”, người đó nói.
Vừa nghe thế, phòng họp lặng im như tờ.
Sân bay.
Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Bây giờ thần y Lâm không còn như trước…
“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có Lâm Phi Anh đây sao? Hôm qua Lâm Phi Anh nói với tôi, chỉ là một thần y Lâm thì không có gì đáng lo, tôi nghĩ chắc chắn ông ta đã kế hoạch phòng thủ rồi”, Lâm Côn Luân ở Tề Các cười khẽ.
Thế nhưng khi nghe nói thế, Lâm Phi Anh cũng chẳng tức giận mà chỉ nói: “Với tôi thì thần y Lâm đúng là không có gì đáng lo, tôi muốn giết cậu ta cũng là chuyện đơn giản”.
“Ồ?”
Mọi người đều vực dậy tinh thần, đồng loạt nhìn Lâm Phi Anh.
“Phi Anh, ông có chắc chắn không? Mau nói kế hoạch của ông nghe xem”, ông lão vội nói.
“Ha ha, các vị, dạo gần đây nhà họ Lâm chúng ta đã dừng tất cả mọi việc vì đại hội, chuyên tâm chuẩn bị cho mọi công tác của đại hội, hơn nữa tiết kiệm toàn bộ binh lực chuẩn bị chiến đấu, lần này nếu muốn đối phó với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên của nhà họ Lâm ta. Tham gia đại hội lần này chắc chắn sẽ thua thiệt, được một mất mười, cho nên tôi định mượn đao giết người, tiêu diệt thần y Lâm”, Lâm Phi Anh cười nói.
“Mượn đao của ai?”
“Chẳng phải dạo gần đây Yên Kinh có một thanh đao sắc mới đến đấy sao? Bây giờ đao của ai có thể sắc hơn người đó?”, Lâm Phi Anh cười khẽ.
Nghe thế mọi người biến sắc.
“Phi Anh, ổn không?”, ông lão lộ ra vẻ lo lắng, trầm giọng hỏi.
“Chưởng sự đừng lo, tôi đã kết nối sợi dây đó rồi”, Lâm Phi Anh cười nói, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Côn Luân: “Tôi không phải là người khoe khoang và bất tài như ai đó, cũng chẳng ngu ngốc để bị thần y Lâm đùa bỡn”.
“Ông!”
Lâm Côn Luân nổi giận nhưng chẳng thể làm được gì.
“Được rồi, quyết định như vậy đi. Phi Anh, chuyện của thần y Lâm giao cho ông giải quyết, có cần gì thì cứ nói. Hai đại các khác và tất cả phe phái đều phối hợp hết sức với các chủ Anh Các để hành động, nếu ai làm trái lời thì sẽ dùng đến gia pháp”, ông lão đứng dậy, nghiêm túc nói.
“Tuân lệnh!”, mọi người cao giọng nói.
Lâm Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Phi Anh, cũng chỉ đành đáp.
Két!
Lúc này cửa phòng họp bị ai đó đẩy mạnh ra.
“Hả?”
Ông lão cau mày.
“Lâm Lai? Cậu làm gì thế? Gia tộc đang họp, không được quấy rầy! Cậu dám xông vào phòng họp hả?”, một người nhà họ Lâm lớn tiếng chỉ trích người xông vào.
Thế nhưng đối phương chỉ nhìn người đó, không lên tiếng chỉ nhanh chân bước đến trước mặt ông lão.
“Xảy ra chuyện gì?”, ông lão nhận ra có gì không ổn bèn hỏi.
“Vừa rồi nhận được tin, hai giờ chiều nay thần y Lâm ở Giang Thành sẽ đến Yên Kinh”, người đó nói.
Vừa nghe thế, phòng họp lặng im như tờ.
Sân bay.
Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.