Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4387
Bạch Long
21/04/2024
Nhưng đúng lúc này.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp trang viên.
Sau đó hội trường trở nên náo động, vô số người vây quanh trung tâm đại sảnh.
“Ai là bác sĩ? Có ai là bác sĩ không? Có người bị ngất, có người ngất rồi!”
Lúc này, người tổ chức sự kiện hét lớn vào micro.
Lâm Chính và Từ Việt hơi bất ngờ. . Ngôn Tình Hay
Lâm Chính đang định đi qua xem thì Từ Việt đã ngăn lại.
“Đợi đã?”
“Có chuyện gì?”
“Anh Lâm, anh nghĩ y thuật của mình hợi hại thì chúng ta so tài thử đi! Dùng người đang nằm trên mặt đất kia để đấu, anh thấy thế nào?”, Từ Việt cười nói.
“So y thuật?”
“Đúng vậy! Ai thua phải lập tức cút khỏi đây!” Từ Việt híp mắt nói.
Nghe tới đây, Lâm Chính cảm thấy không vui. Nếu là đấu y thông thường thì chắc chắn anh sẽ nhận lời. Nhưng đây là lúc then chốt, sao anh có thể chứ?
“Giờ có người ngất, liên quan đến tính mạng, anh là bác sĩ, việc cấp bách bây giờ là đảm bảo tính mạng an toàn cho người này chứ không phải là đi so đấu với người khác. Anh làm vậy có xứng làm bác sĩ không?”
Lâm Chính hừ giọng, mặc kệ người này, chỉ quay người đi về phía đám đông. Câu nói khiến Từ Việt mặt đỏ tía tai. Những người bên cạnh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị.
Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính rồi vội vàng bước lên. Ở giữa đám đông là một người cao tuổi với cơ thể sưng húp.
Người này tầm bảy mươi tuổi, trông khá mập, tóc bạc trắng, mặt nhuận hồng. Ông ta đang ôm chặt ngực, thở dồn dập rất khó khăn.
“Xin hãy tránh ra, tôi là bác sĩ”, Lâm Chính hô lên, lập tức quỳ xuống kiểm tra cho bệnh nhân.
Một lúc sau, anh chau chặt mày, lập tức đưa tay ra ấn vài cái lên cơ thể của bệnh nhân. Bệnh nhân lập tức nẩy lên, kêu gào vì đau đớn.
“Hả?”, đám đông giật mình.
“Chuyện gì vậy?”, bọn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Chính thì có vẻ như anh đang rất nghiêm túc chữa bệnh.
Phụt…Đột nhiên, bệnh nhân nôn ra một ngụm máu, sau đó ngất lịm giống như một kẻ đã chết.
“Cái gì?”
“Bất động rồi à”.
“Không phải là chết rồi đấy chứ”.
Quan khách xung quanh trông sắc mặt vô cùng khó coi. Tất cả đều xôn xao bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”, chủ nhân của buổi tiệc đã xuất hiện, đến cả người nhà của bệnh nhân cũng có mặt.
“Ông Phúc? Ông sao vậy?”
“Ông Phúc, ông vẫn ổn chứ?”
Vài người vây lấy ông ta. Họ vừa sợ hãi vừa cuống cả lên. Trong đó có một người thanh niên đứng không vững, cứ thế xà xuống định lắc người đàn ông.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp trang viên.
Sau đó hội trường trở nên náo động, vô số người vây quanh trung tâm đại sảnh.
“Ai là bác sĩ? Có ai là bác sĩ không? Có người bị ngất, có người ngất rồi!”
Lúc này, người tổ chức sự kiện hét lớn vào micro.
Lâm Chính và Từ Việt hơi bất ngờ. . Ngôn Tình Hay
Lâm Chính đang định đi qua xem thì Từ Việt đã ngăn lại.
“Đợi đã?”
“Có chuyện gì?”
“Anh Lâm, anh nghĩ y thuật của mình hợi hại thì chúng ta so tài thử đi! Dùng người đang nằm trên mặt đất kia để đấu, anh thấy thế nào?”, Từ Việt cười nói.
“So y thuật?”
“Đúng vậy! Ai thua phải lập tức cút khỏi đây!” Từ Việt híp mắt nói.
Nghe tới đây, Lâm Chính cảm thấy không vui. Nếu là đấu y thông thường thì chắc chắn anh sẽ nhận lời. Nhưng đây là lúc then chốt, sao anh có thể chứ?
“Giờ có người ngất, liên quan đến tính mạng, anh là bác sĩ, việc cấp bách bây giờ là đảm bảo tính mạng an toàn cho người này chứ không phải là đi so đấu với người khác. Anh làm vậy có xứng làm bác sĩ không?”
Lâm Chính hừ giọng, mặc kệ người này, chỉ quay người đi về phía đám đông. Câu nói khiến Từ Việt mặt đỏ tía tai. Những người bên cạnh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị.
Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính rồi vội vàng bước lên. Ở giữa đám đông là một người cao tuổi với cơ thể sưng húp.
Người này tầm bảy mươi tuổi, trông khá mập, tóc bạc trắng, mặt nhuận hồng. Ông ta đang ôm chặt ngực, thở dồn dập rất khó khăn.
“Xin hãy tránh ra, tôi là bác sĩ”, Lâm Chính hô lên, lập tức quỳ xuống kiểm tra cho bệnh nhân.
Một lúc sau, anh chau chặt mày, lập tức đưa tay ra ấn vài cái lên cơ thể của bệnh nhân. Bệnh nhân lập tức nẩy lên, kêu gào vì đau đớn.
“Hả?”, đám đông giật mình.
“Chuyện gì vậy?”, bọn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Chính thì có vẻ như anh đang rất nghiêm túc chữa bệnh.
Phụt…Đột nhiên, bệnh nhân nôn ra một ngụm máu, sau đó ngất lịm giống như một kẻ đã chết.
“Cái gì?”
“Bất động rồi à”.
“Không phải là chết rồi đấy chứ”.
Quan khách xung quanh trông sắc mặt vô cùng khó coi. Tất cả đều xôn xao bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”, chủ nhân của buổi tiệc đã xuất hiện, đến cả người nhà của bệnh nhân cũng có mặt.
“Ông Phúc? Ông sao vậy?”
“Ông Phúc, ông vẫn ổn chứ?”
Vài người vây lấy ông ta. Họ vừa sợ hãi vừa cuống cả lên. Trong đó có một người thanh niên đứng không vững, cứ thế xà xuống định lắc người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.