Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4389
Bạch Long
21/04/2024
Anh giãy giụa: “Các người làm gì vậy?
“Làm gì à? Rốt cuộc cậu là ai? Ai kêu cậu tới đây?”, người chủ bữa tiệc đanh giọng.
“Nhóc, cậu nghe đây. Nếu ông chủ nhà chúng tôi có chuyện gì thì tôi sẽ chôn sống cả nhà cậu đấy”, một người thanh niên tức giận gào lên với Lâm Chính.
“Còn có những người có tâm địa độc ác như vậy sao?”
“Đúng là mặt dày vô đối”
“Nhà họ Phúc chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta đâu”.
“Đây là đâu chứ. Một kẻ như vậy trà trộn vào đây kiểu gì thế?”, đám đông chửi rủa, chỉ trích không ngớt.
Người chủ buổi tiệc tức giận: “Giờ không phải là lúc chỉ trích người này. Cậu Từ, tôi đã sắp xếp nhân viên y tế, bọn họ tới ngay thôi. Ông Phúc mong cậu ra tay giúp đỡ, ổn định tình hình của ông ấy để không xảy ra tình huống xấu, nếu không thì thật khó giải thích”.
“Ha ha, ông Tịch yên tâm, để tôi xem. Có tôi ở đây, ông Phúc sẽ không sao đâu”.
Từ Việt mỉm cười, quỳ xuống áp tai vào ngực ông Phúc sau đó lại vạch mắt ông ta lên kiểm tra. Sau một loạt các động tác, Từ Việt kêu lên: “Ai tới giúp tôi một tay, bế ông cụ lên”.
Đám đông lập tức chạy tới giúp đỡ. Hai người cầm chân ông cụ, Từ Thiên vừa đẩy ông cụ ngồi dậy vừa đánh mạnh vào vùng cổ của ông ta.
“Đây là?”, đám đông giật mình.
“Tôi xem rồi, không có chuyện gì lớn, ông ấy do ăn đồ nhanh quá bị nghẹn, tuổi cũng cao rồi nên bị thiếu khí nên mới xảy ra vấn đề này. Giờ tôi giúp đẩy thức ăn tắc ở cổ xuống, sau đó đưa ông ấy tới bệnh viện tĩnh dưỡng là không thành vấn đề”, Từ Việt mỉm cười.
“Hóa ra là như vậy, tốt quá rồi”.
“Hết hồn. Tôi còn tưởng là chuyện gì cơ”.
“Ông cụ không sao là tốt rồi”.
“May mà có cậu Từ ở đây, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Nói đúng”.
Đám đông cùng lên tiếng, tất cả đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi Từ Việt. Đúng lúc này, có một giọng nói bên cạnh vang lên: “Ông ấy không phải bị nghẹn mà bị vỡ mạch máu tim, tim đang bị tổn thương nặng rồi. Nếu như không kịp thời điều trị thì chắc chắn sẽ chết”.
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
“Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng đấy à?”
“Cậu từ đâu chui ra mà dám so cao thấp với cậu Từ?”
“Cậu còn dám lên tiếng ở đây? Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà họ Phúc rồi, cậu hãy cầu mong cho ông cụ bình an vô sự đi. Nếu không tôi e rằng cậu sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
Đám đông cười chế nhạo, có người còn chửi cả anh. Lâm Chính chau mày, không nói gì. Mọi người đã không tin anh thì anh cũng không miễn cưỡng làm gì.
Từ Việt không ngừng cố gắng đẩy thức ăn cho ông cụ. Một lúc sau, ông cụ Phúc nôn ra nhiều thứ tạp nham.
Bầu không khí bốc mùi hôi thối. Đám đông bịt mũi.
Từ Việt vui mừng, cười ha ha: “Không sao nữa rồi. Ông cụ không sao nữa rồi. Ông Tịch, đưa ông Phúc đi vào viện đi, chỉ vài ngày thôi là ông ấy hồi phục lại bình thường”.
“Được”, ông Tịch lập tức sắp xếp người.
“Cậu Từ, cảm ơn cậu”.
“Làm gì à? Rốt cuộc cậu là ai? Ai kêu cậu tới đây?”, người chủ bữa tiệc đanh giọng.
“Nhóc, cậu nghe đây. Nếu ông chủ nhà chúng tôi có chuyện gì thì tôi sẽ chôn sống cả nhà cậu đấy”, một người thanh niên tức giận gào lên với Lâm Chính.
“Còn có những người có tâm địa độc ác như vậy sao?”
“Đúng là mặt dày vô đối”
“Nhà họ Phúc chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta đâu”.
“Đây là đâu chứ. Một kẻ như vậy trà trộn vào đây kiểu gì thế?”, đám đông chửi rủa, chỉ trích không ngớt.
Người chủ buổi tiệc tức giận: “Giờ không phải là lúc chỉ trích người này. Cậu Từ, tôi đã sắp xếp nhân viên y tế, bọn họ tới ngay thôi. Ông Phúc mong cậu ra tay giúp đỡ, ổn định tình hình của ông ấy để không xảy ra tình huống xấu, nếu không thì thật khó giải thích”.
“Ha ha, ông Tịch yên tâm, để tôi xem. Có tôi ở đây, ông Phúc sẽ không sao đâu”.
Từ Việt mỉm cười, quỳ xuống áp tai vào ngực ông Phúc sau đó lại vạch mắt ông ta lên kiểm tra. Sau một loạt các động tác, Từ Việt kêu lên: “Ai tới giúp tôi một tay, bế ông cụ lên”.
Đám đông lập tức chạy tới giúp đỡ. Hai người cầm chân ông cụ, Từ Thiên vừa đẩy ông cụ ngồi dậy vừa đánh mạnh vào vùng cổ của ông ta.
“Đây là?”, đám đông giật mình.
“Tôi xem rồi, không có chuyện gì lớn, ông ấy do ăn đồ nhanh quá bị nghẹn, tuổi cũng cao rồi nên bị thiếu khí nên mới xảy ra vấn đề này. Giờ tôi giúp đẩy thức ăn tắc ở cổ xuống, sau đó đưa ông ấy tới bệnh viện tĩnh dưỡng là không thành vấn đề”, Từ Việt mỉm cười.
“Hóa ra là như vậy, tốt quá rồi”.
“Hết hồn. Tôi còn tưởng là chuyện gì cơ”.
“Ông cụ không sao là tốt rồi”.
“May mà có cậu Từ ở đây, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Nói đúng”.
Đám đông cùng lên tiếng, tất cả đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi Từ Việt. Đúng lúc này, có một giọng nói bên cạnh vang lên: “Ông ấy không phải bị nghẹn mà bị vỡ mạch máu tim, tim đang bị tổn thương nặng rồi. Nếu như không kịp thời điều trị thì chắc chắn sẽ chết”.
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
“Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng đấy à?”
“Cậu từ đâu chui ra mà dám so cao thấp với cậu Từ?”
“Cậu còn dám lên tiếng ở đây? Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà họ Phúc rồi, cậu hãy cầu mong cho ông cụ bình an vô sự đi. Nếu không tôi e rằng cậu sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
Đám đông cười chế nhạo, có người còn chửi cả anh. Lâm Chính chau mày, không nói gì. Mọi người đã không tin anh thì anh cũng không miễn cưỡng làm gì.
Từ Việt không ngừng cố gắng đẩy thức ăn cho ông cụ. Một lúc sau, ông cụ Phúc nôn ra nhiều thứ tạp nham.
Bầu không khí bốc mùi hôi thối. Đám đông bịt mũi.
Từ Việt vui mừng, cười ha ha: “Không sao nữa rồi. Ông cụ không sao nữa rồi. Ông Tịch, đưa ông Phúc đi vào viện đi, chỉ vài ngày thôi là ông ấy hồi phục lại bình thường”.
“Được”, ông Tịch lập tức sắp xếp người.
“Cậu Từ, cảm ơn cậu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.