Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4412
Bạch Long
21/04/2024
“Từng gặp vài lần”.
“Có giao tình gì không?”
“Ừ… cũng coi như là có chút ít”.
“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.
Trác Thần Võ vui mừng nói: “Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”
Mặc dù Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng vẫn buông tay.
“Cút đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng, vâng… Thần y Lâm, tôi đi ngay đây… đi ngay đây…” Trác Thần Võ vội vàng nói, cả người run rẩy, nào còn dám ở lại đây.
Nhưng hắn còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị Chiêm Nhất Đao chặn lại.
“Đứng lại!”
Trác Thần Võ run rẩy, cẩn thận quay đầu lại.
Chiêm Nhất Đao lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm! Từ giờ trở đi, bất kể gặp lại cậu Lâm ở đâu, cũng phải cúi đầu hành lễ, đối đãi với cậu Lâm như bố cậu, nếu không tôi sẽ đánh phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân! Hiểu chưa?”
“A?” mặt Trác Thần Võ biến sắc.
“Sao thế? Không muốn à?”
“Không không không… tôi đồng ý, tôi đồng ý… Tôi nhất định sẽ làm theo! Sau này thần y Lâm sẽ như bố tôi! Tôi tuyệt đối không dám thờ ơ!” Trác Thần Võ vội vàng nói.
“Cút!”
“Vâng… vâng”
Trác Thần Võ quay người rời đi.
“Hừ! Thật hèn hạ! Ông lão kia sao lại thu nhận đệ tử thế này chứ?” Chiêm Nhất Đao thầm mắng chửi.
Băng Thượng Quân bên cạnh không nói nên lời.
Dù sao vị này cũng là thiên kiêu thứ năm, sao có thể nhát gan được? Chẳng phải là vì ông mạnh quá sao?
“Thầy ơi, vị tiền bối này… là thần thánh phương nào vậy?” Băng Thượng Quân nuốt nước bọt, tò mò hỏi.
Lâm Chính đang định trả lời.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Muộn vậy rồi còn ai gọi nữa?
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, không khỏi sững sờ.
Người gọi là Lương Huyền Mi của nhà họ Lương, em gái nuôi của Lâm Chính…
Anh nhấn nút nghe.
“Huyền Mi, sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh, anh đang ở đâu?” giọng nói của Lương Huyền Mi trong điện thoại run run.
“Anh ở khách sạn, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ em tới tìm anh!” Lương Huyền Mi vội vàng nói rồi cúp điện thoại.
Lâm Chính thấy hơi khó hiểu, nhìn gian phòng đã bị Trác Thần Võ làm bừa bộn, bèn nói: “Gọi người đến dọn dẹp đi, tôi đến đại sảnh đợi em gái, chắc có chuyện gì đó rồi”.
“Có giao tình gì không?”
“Ừ… cũng coi như là có chút ít”.
“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.
Trác Thần Võ vui mừng nói: “Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”
Mặc dù Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng vẫn buông tay.
“Cút đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng, vâng… Thần y Lâm, tôi đi ngay đây… đi ngay đây…” Trác Thần Võ vội vàng nói, cả người run rẩy, nào còn dám ở lại đây.
Nhưng hắn còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị Chiêm Nhất Đao chặn lại.
“Đứng lại!”
Trác Thần Võ run rẩy, cẩn thận quay đầu lại.
Chiêm Nhất Đao lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm! Từ giờ trở đi, bất kể gặp lại cậu Lâm ở đâu, cũng phải cúi đầu hành lễ, đối đãi với cậu Lâm như bố cậu, nếu không tôi sẽ đánh phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân! Hiểu chưa?”
“A?” mặt Trác Thần Võ biến sắc.
“Sao thế? Không muốn à?”
“Không không không… tôi đồng ý, tôi đồng ý… Tôi nhất định sẽ làm theo! Sau này thần y Lâm sẽ như bố tôi! Tôi tuyệt đối không dám thờ ơ!” Trác Thần Võ vội vàng nói.
“Cút!”
“Vâng… vâng”
Trác Thần Võ quay người rời đi.
“Hừ! Thật hèn hạ! Ông lão kia sao lại thu nhận đệ tử thế này chứ?” Chiêm Nhất Đao thầm mắng chửi.
Băng Thượng Quân bên cạnh không nói nên lời.
Dù sao vị này cũng là thiên kiêu thứ năm, sao có thể nhát gan được? Chẳng phải là vì ông mạnh quá sao?
“Thầy ơi, vị tiền bối này… là thần thánh phương nào vậy?” Băng Thượng Quân nuốt nước bọt, tò mò hỏi.
Lâm Chính đang định trả lời.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Muộn vậy rồi còn ai gọi nữa?
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, không khỏi sững sờ.
Người gọi là Lương Huyền Mi của nhà họ Lương, em gái nuôi của Lâm Chính…
Anh nhấn nút nghe.
“Huyền Mi, sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh, anh đang ở đâu?” giọng nói của Lương Huyền Mi trong điện thoại run run.
“Anh ở khách sạn, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ em tới tìm anh!” Lương Huyền Mi vội vàng nói rồi cúp điện thoại.
Lâm Chính thấy hơi khó hiểu, nhìn gian phòng đã bị Trác Thần Võ làm bừa bộn, bèn nói: “Gọi người đến dọn dẹp đi, tôi đến đại sảnh đợi em gái, chắc có chuyện gì đó rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.