Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 443
Bạch Long
19/04/2024
“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi”.
“Được, nhưng anh đến phía Nam thì đừng chạy đi đâu lung tung nhé, nhất là rừng trúc ở đằng đó, tuyệt đối không được vào, biết chưa?”.
“Tại sao?”.
“Ở đó có một người rất có máu mặt, người bình thường không được vào”, vẻ mặt y tá nghiêm túc, nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Nụ cười này lại khiến cô y tá điên đảo.
Hai mắt cô ta lấp lánh ánh sao, còn Lâm Chính thì đã đi về phía rừng trúc.
Mục đích anh đến đây chính là vì nhân vật có máu mặt này.
Nhưng đúng lúc anh lại gần rừng trúc…
“Cút! Cút hết cho tôi! Ông đây không chữa nữa! Không chữa nữa!”.
Giọng nói tức giận vang lên trong rừng, sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật rơi xuống đất.
Lâm Chính cau mày, nhìn thấy mấy bác sĩ và y tá mặc blouse trắng vội vã đi ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ và sợ hãi.
“Thủ trưởng! Ông cứ thế này không được đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì vết thương của ông… sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn…”, một giọng nói lo lắng vang lên.
Câu này vừa dứt, giọng nói tức giận kia lại vang lên.
“Ông đây sợ gì chứ? Ông đây tung hoành cả đời, đã giết bao nhiêu người chứ? Có lần nào mà không thập tử nhất sinh? Bom đạn dao kiếm cũng không giết được tôi! Tý độc này có thể giết được tôi sao? Không thể nào… Phụt!”.
Ông ta còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Thủ trưởng!”.
“Mau, mau đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!”.
“Vâng”.
Giọng nói hoảng hốt vang lên, sau đó liền có hai người mặc quân phục chạy ra.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy túi châm bên hông ra, vội vàng nói với hai người kia: “Tôi là bác sĩ, tình hình thủ trưởng sao rồi?”.
“Anh?”.
Hai người nghi hoặc nhìn Lâm Chính, khi nhìn thấy túi châm trong tay Lâm Chính thì hơi sửng sốt: “Đông y sao?”.
“Mặc kệ đi, anh mau đi theo chúng tôi, thủ trưởng lại nôn ra máu rồi! Anh nhất định phải khống chế được bệnh tình của thủ trưởng đấy!”.
Có bệnh thì vái tứ phương, hai người họ lập tức kéo Lâm Chính chạy vào trong…
Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.
Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.
Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.
“Được, nhưng anh đến phía Nam thì đừng chạy đi đâu lung tung nhé, nhất là rừng trúc ở đằng đó, tuyệt đối không được vào, biết chưa?”.
“Tại sao?”.
“Ở đó có một người rất có máu mặt, người bình thường không được vào”, vẻ mặt y tá nghiêm túc, nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Nụ cười này lại khiến cô y tá điên đảo.
Hai mắt cô ta lấp lánh ánh sao, còn Lâm Chính thì đã đi về phía rừng trúc.
Mục đích anh đến đây chính là vì nhân vật có máu mặt này.
Nhưng đúng lúc anh lại gần rừng trúc…
“Cút! Cút hết cho tôi! Ông đây không chữa nữa! Không chữa nữa!”.
Giọng nói tức giận vang lên trong rừng, sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật rơi xuống đất.
Lâm Chính cau mày, nhìn thấy mấy bác sĩ và y tá mặc blouse trắng vội vã đi ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ và sợ hãi.
“Thủ trưởng! Ông cứ thế này không được đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì vết thương của ông… sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn…”, một giọng nói lo lắng vang lên.
Câu này vừa dứt, giọng nói tức giận kia lại vang lên.
“Ông đây sợ gì chứ? Ông đây tung hoành cả đời, đã giết bao nhiêu người chứ? Có lần nào mà không thập tử nhất sinh? Bom đạn dao kiếm cũng không giết được tôi! Tý độc này có thể giết được tôi sao? Không thể nào… Phụt!”.
Ông ta còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Thủ trưởng!”.
“Mau, mau đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!”.
“Vâng”.
Giọng nói hoảng hốt vang lên, sau đó liền có hai người mặc quân phục chạy ra.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy túi châm bên hông ra, vội vàng nói với hai người kia: “Tôi là bác sĩ, tình hình thủ trưởng sao rồi?”.
“Anh?”.
Hai người nghi hoặc nhìn Lâm Chính, khi nhìn thấy túi châm trong tay Lâm Chính thì hơi sửng sốt: “Đông y sao?”.
“Mặc kệ đi, anh mau đi theo chúng tôi, thủ trưởng lại nôn ra máu rồi! Anh nhất định phải khống chế được bệnh tình của thủ trưởng đấy!”.
Có bệnh thì vái tứ phương, hai người họ lập tức kéo Lâm Chính chạy vào trong…
Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.
Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.
Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.