Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4459
Bạch Long
21/04/2024
Ông ta lớn tiếng gào khóc, lần này ông ta sợ thật rồi.
Điện thoại đã vỡ, không thể thông báo với người nhà.
Nếu Băng Thượng Quân đi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Băng Thượng Quân đưa đầu của người nhà đến đây thật, thế chẳng phải ông ta sẽ trở thành hung thủ hại chết người nhà mình sao?
Ông ta không chịu nổi cú sốc này.
Ông ta càng không muốn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình chỉ còn lại một cái đầu.
Như vậy quá đau lòng.
Ông ta thà bây giờ mình chết đi còn hơn phải nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng, lạnh nhạt hỏi.
“Tôi sợ rồi! Sợ rồi! Thần y Lâm, cầu xin cậu tha cho người nhà tôi, cậu muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không oán trách! Cầu xin cậu”, Giang Nam Tùng gào khóc nói.
Đám người Ngô Khai Sầu lặng lẽ nhìn dáng vẻ lúc này của hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, cảm xúc lẫn lộn.
Nhìn Giang Nam Tùng ngay lúc này, Lâm Chính lại bật cười.
Nụ cười hơi quỷ dị.
“Ông cầu xin tôi ư? Thú vị thật đấy. Vậy lúc nãy đám người các ông uy hiếp tôi không cho phép làm hại Lâm Cốc, nói nếu tôi làm hại Lâm Cốc thì sẽ giết cả nhà tôi, giết người thân và bạn bè của tôi, sao các người không nghĩ đến tình cảnh lúc này?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, hung dữ hỏi.
Mọi người sửng sốt, há miệng không nói nên lời.
Lâm Chính sống rất đơn giản, có ân báo ân, có oán báo oán.
Anh lớn lên trong một gia tộc tàn nhẫn như nhà họ Lâm, mẹ anh bị ức hiếp vì thân phận thấp kém, anh càng bị nhiều người ghét bỏ.
Vì vậy, anh rất coi trọng những người đã đối tốt với mình, càng chú trọng đến tình cảm hơn.
Bây giờ đám người này dùng người thân, bạn bè để uy hiếp anh, anh làm sao chịu nổi?
“Bây giờ các người biết sợ rồi à? Thật đáng tiếc, đã muộn rồi! Băng Thượng Quân! Anh ra tay đi! Những người ở đây cũng chết luôn đi!”
Lâm Chính hung hăng lấy châm bạc, muốn đâm Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân.
Mọi người đều sững sờ.
Sự điên cuồng của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Lâm Chính, đừng tay!” Trịnh Nam Thiên quát lớn, lao lên để ngăn lại.
Nhưng tốc độ của ông ta không đủ nhanh.
Đám người xung quanh cũng không dám ngăn cản.
Ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Chính đang tức giận, không thèm để ý lời của mọi người.
Nhưng chỉ trong một tích tắc.
Điện thoại đã vỡ, không thể thông báo với người nhà.
Nếu Băng Thượng Quân đi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Băng Thượng Quân đưa đầu của người nhà đến đây thật, thế chẳng phải ông ta sẽ trở thành hung thủ hại chết người nhà mình sao?
Ông ta không chịu nổi cú sốc này.
Ông ta càng không muốn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình chỉ còn lại một cái đầu.
Như vậy quá đau lòng.
Ông ta thà bây giờ mình chết đi còn hơn phải nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng, lạnh nhạt hỏi.
“Tôi sợ rồi! Sợ rồi! Thần y Lâm, cầu xin cậu tha cho người nhà tôi, cậu muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không oán trách! Cầu xin cậu”, Giang Nam Tùng gào khóc nói.
Đám người Ngô Khai Sầu lặng lẽ nhìn dáng vẻ lúc này của hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, cảm xúc lẫn lộn.
Nhìn Giang Nam Tùng ngay lúc này, Lâm Chính lại bật cười.
Nụ cười hơi quỷ dị.
“Ông cầu xin tôi ư? Thú vị thật đấy. Vậy lúc nãy đám người các ông uy hiếp tôi không cho phép làm hại Lâm Cốc, nói nếu tôi làm hại Lâm Cốc thì sẽ giết cả nhà tôi, giết người thân và bạn bè của tôi, sao các người không nghĩ đến tình cảnh lúc này?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, hung dữ hỏi.
Mọi người sửng sốt, há miệng không nói nên lời.
Lâm Chính sống rất đơn giản, có ân báo ân, có oán báo oán.
Anh lớn lên trong một gia tộc tàn nhẫn như nhà họ Lâm, mẹ anh bị ức hiếp vì thân phận thấp kém, anh càng bị nhiều người ghét bỏ.
Vì vậy, anh rất coi trọng những người đã đối tốt với mình, càng chú trọng đến tình cảm hơn.
Bây giờ đám người này dùng người thân, bạn bè để uy hiếp anh, anh làm sao chịu nổi?
“Bây giờ các người biết sợ rồi à? Thật đáng tiếc, đã muộn rồi! Băng Thượng Quân! Anh ra tay đi! Những người ở đây cũng chết luôn đi!”
Lâm Chính hung hăng lấy châm bạc, muốn đâm Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân.
Mọi người đều sững sờ.
Sự điên cuồng của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Lâm Chính, đừng tay!” Trịnh Nam Thiên quát lớn, lao lên để ngăn lại.
Nhưng tốc độ của ông ta không đủ nhanh.
Đám người xung quanh cũng không dám ngăn cản.
Ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Chính đang tức giận, không thèm để ý lời của mọi người.
Nhưng chỉ trong một tích tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.