Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4484
Bạch Long
21/04/2024
Lúc này, có tiếng bước châm rầm rầm đi vào. Đi đầu chính là Giang Nam Tùng. Ngoài ra còn có các tầng lớp cấp cao nhà họ Lương. Lương Huyền Mi cũng có mặt.
Nhìn thấy những người này, nhiêu quan khách bước lên chào hỏi: “Ây da, Hội trưởng, cuối cùng ông cũng tới rồi”.
“Hội trưởng, đã lâu không gặp. Ông tới thì tốt quá rồi”.
“Lát nữa chúng ta phải uống với nhau vài ly nhé”.
Âm thanh huyên náo vang lên. Giang Nam Tùng cũng cười đáp lại: “Xin lỗi các vị, để tôi xử lý công việc chút đã nhé”.
Ông ta nhanh chóng bước tới bàn của Lâm Chính: “Sao thế Thần y Lâm, ông Quý, tại sao lại ra tay ở đây chứ? Do tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”, sắc mặt Giang Nam Tùng trông vô cùng cổ quái.
“Hội trưởng Giang, đây là ai mà dám ra tay với con trai tôi vậy?”, người đàn ông trung niên nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“À, vị này chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, ông Quý chắc ông từng nghe qua”, Giang Nam Tùng mỉm cười.
“Thần y Lâm sao?”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính. Ánh mắt ông ta nhìn anh không khác gì nhìn một con kiến, trông vô cùng trịch thượng.
Lâm Chính chau mày. Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Người này là ai vậy? Trông ghê gớm thế?”
“Chắc chắn không phải người bình thường. Không thấy ngay cả hội trưởng Giang cũng phải tỏ ra cung kính như thế kia à? Chắc chắn là nhân vật tai to mặt lớn rồi”.
“Có thể là ai được chứ?”
“Không rõ…”, đám đông xì xầm.
Lúc này người đàn ông hét lên: “Bước tới đây, quỳ xuống. Nhanh!”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Họ không dám tin. Có người bắt thần y Lâm quỳ xuống sao?
Điên rồi!
Bọn họ không biết lai lịch của người này nhưng thần y Lâm thì họ biết. Một người như vậy sao có thể quỳ trước mặt người khác được chứ? Bọn họ nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên, không biết ông ta là ai.
“Khốn nạn! Ông là ai mà dám bắt thầy tôi quỳ vậy?”, Băng Thượng Quân tức giận, không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục thầy của mình được.
Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi. Ông ta chỉ nhìn chăm chăm Băng Thượng Quân: “Cậu từ đâu lòi ra vậy?”
“Lòi ra sao? Ông có nhìn nhầm không? Vị này chính là thiên kiêu thứ 9 Băng Thượng Quân đấy. Không phải là người tầm thường đâu”.
Một người khách lên tiếng. Thế nhưng không ngờ người đàn ông trung niên chỉ khịt mũi: “Thiên kiêu sao? Còn xếp thứ 9 cơ à? Hừ, vậy không phải mèo mả gà đồng thì là gì? Tôi thấy, thiên kiêu mà không phải top 3 thì đều là phế vật hết”.
Giọng nói của ông ta vô cùng ngông cuồng. Đám đông há hốc miệng, không dám tin.
Vài người của hiệp hội võ thuật cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đó là một thiên kiêu đấy. Dù không lọt vào top 3 thì trong mắt người khác cũng là thiên tài yêu nghiệt rồi. Vậy mà người đàn ông này lại chẳng coi thiên kiêu ra gì.
Nhìn thấy những người này, nhiêu quan khách bước lên chào hỏi: “Ây da, Hội trưởng, cuối cùng ông cũng tới rồi”.
“Hội trưởng, đã lâu không gặp. Ông tới thì tốt quá rồi”.
“Lát nữa chúng ta phải uống với nhau vài ly nhé”.
Âm thanh huyên náo vang lên. Giang Nam Tùng cũng cười đáp lại: “Xin lỗi các vị, để tôi xử lý công việc chút đã nhé”.
Ông ta nhanh chóng bước tới bàn của Lâm Chính: “Sao thế Thần y Lâm, ông Quý, tại sao lại ra tay ở đây chứ? Do tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”, sắc mặt Giang Nam Tùng trông vô cùng cổ quái.
“Hội trưởng Giang, đây là ai mà dám ra tay với con trai tôi vậy?”, người đàn ông trung niên nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“À, vị này chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, ông Quý chắc ông từng nghe qua”, Giang Nam Tùng mỉm cười.
“Thần y Lâm sao?”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính. Ánh mắt ông ta nhìn anh không khác gì nhìn một con kiến, trông vô cùng trịch thượng.
Lâm Chính chau mày. Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Người này là ai vậy? Trông ghê gớm thế?”
“Chắc chắn không phải người bình thường. Không thấy ngay cả hội trưởng Giang cũng phải tỏ ra cung kính như thế kia à? Chắc chắn là nhân vật tai to mặt lớn rồi”.
“Có thể là ai được chứ?”
“Không rõ…”, đám đông xì xầm.
Lúc này người đàn ông hét lên: “Bước tới đây, quỳ xuống. Nhanh!”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Họ không dám tin. Có người bắt thần y Lâm quỳ xuống sao?
Điên rồi!
Bọn họ không biết lai lịch của người này nhưng thần y Lâm thì họ biết. Một người như vậy sao có thể quỳ trước mặt người khác được chứ? Bọn họ nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên, không biết ông ta là ai.
“Khốn nạn! Ông là ai mà dám bắt thầy tôi quỳ vậy?”, Băng Thượng Quân tức giận, không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục thầy của mình được.
Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi. Ông ta chỉ nhìn chăm chăm Băng Thượng Quân: “Cậu từ đâu lòi ra vậy?”
“Lòi ra sao? Ông có nhìn nhầm không? Vị này chính là thiên kiêu thứ 9 Băng Thượng Quân đấy. Không phải là người tầm thường đâu”.
Một người khách lên tiếng. Thế nhưng không ngờ người đàn ông trung niên chỉ khịt mũi: “Thiên kiêu sao? Còn xếp thứ 9 cơ à? Hừ, vậy không phải mèo mả gà đồng thì là gì? Tôi thấy, thiên kiêu mà không phải top 3 thì đều là phế vật hết”.
Giọng nói của ông ta vô cùng ngông cuồng. Đám đông há hốc miệng, không dám tin.
Vài người của hiệp hội võ thuật cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đó là một thiên kiêu đấy. Dù không lọt vào top 3 thì trong mắt người khác cũng là thiên tài yêu nghiệt rồi. Vậy mà người đàn ông này lại chẳng coi thiên kiêu ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.