Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4487
Bạch Long
21/04/2024
“Cậu vừa nói gì vậy?”
“Đúng là điếc không sợ súng”.
“Nói hay lắm”.
Có không ít người cười chế nhạo. Người thanh niên còn ôm bụng cười nắc nẻ. Người đàn ông trung niên lắc đầu, tỏ rõ sự khinh thường: “Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.
Đúng lúc này…Vụt…Lâm Chính ra tay. Anh lao tới nhẹ như cơn gió.
“Cái gì?”, nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên tắt lịm.
“Hả?”, người đàn ông trung niên cũng đanh mặt, vội đưa chân ra định chặn Lâm Chính. Hành động đó cũng giúp Lâm Chính hiểu được về thực lực của người đàn ông trung niên.
Thực lực của ông ta chắc chắn không hề kém hơn Chiêm Nhất Đao, thậm chí còn không hề kém Lâm Chính.
Quan khách có mặt không nhìn rõ bóng dáng của hai người họ, chỉ thấy tàn ảnh lướt qua rồi va chạm vào nhau. Tốc độ của họ nhanh tới mức khiến người khác tưởng là bị ảo giác.
Người thanh niên cũng cảm thấy vậy. Tốc độ của Lâm Chính khiến hắn hoảng sợ, vô thức lùi lại. Thế nhưng khi hắn vừa lùi được hai bước thì người đàn ông trung niên đã hét lớn: “Đứng im”.
Người thanh niên tên Quý Lân giật bắn người, vội đứng im.
Hai bóng hình lao vào nhau tầm hơn 20 lần thì dừng lại. Ai trở về vị trí của người đó.
Người đàn ông trung niên không hề hấn gì. Lâm Chính cũng không bị thương, nhưng có vẻ hơi thở bị rối loạn.
Cây đao trong tay anh vẫn sáng loáng. Có vẻ như nó vẫn chưa chạm vào được người đàn ông trung niên.
“Có chút thực lực vậy thôi à? Thật khiến người ta phải thất vọng”, người đàn ông trung niên lắc đầu.
“Sao thế? Thất vọng à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao lại không? Nhìn cây đao của cậu đi”.
“Ồ?”, Lâm Chính cầm cây đao lên. Anh thấy có vài vết nứt trên thân cây đao, thế rồi nó gãy vụn, rơi xuống đất.
Đồng thời chuôi đao nổ tung. Cánh tay anh bị tác động, máu tươi bắn ra khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại. Xem ra cánh tay anh đã bị đánh phế rồi.
“Á?”, đám đông thất kinh
“Cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao vội chạy tới dìu anh dậy.
“Không sao, không cần lo lắng”, Lâm Chính nín thở.
“Thần y Lâm, cậu đừng thấy ông ta tuổi cao mà nhầm. Trên thực tế sức mạnh của ông ta còn hơn cả tôi nữa. Tôi đoán chắc chắn là Cái Thiên Tông của ông ta có sử dụng tà thuật. Nếu không ông ta không thể có được thực lực như thế. Cậu không nên đấu với ông ta thì hơn”, Chiêm Nhất Đao vội nói.
“Tôi có thể nhận ra người này có tướng mặt âm sầm, vô cùng tà ma. Chắc chắn là luyện công pháp không chính thống để gia tăng sức lực. Cách luyện đó sẽ mang tới di chứng vô cùng nghiêm trọng, không sống được lâu. Thế nhưng ông không cần lo lắng, giờ người chịu thiệt không phải là tôi mà là ông ta”, Lâm Chính nói.
“Là ông ta sao?”, Chiêm Nhất Đao không hiểu ý của Lâm Chính.
Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên. Hai cánh tay của Quý Lân đột nhiên rơi xuống đất. Máu phun ra như mưa.
Cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đồ dồn ánh mắt về phía Quý Lân. Đến cả Giang Nam Tùng cũng phải há hốc miệng. Nhà họ Lương trố tròn mắt. Người đàn ông trung niên thì mặt cắt không ra máu. Không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
“Đúng là điếc không sợ súng”.
“Nói hay lắm”.
Có không ít người cười chế nhạo. Người thanh niên còn ôm bụng cười nắc nẻ. Người đàn ông trung niên lắc đầu, tỏ rõ sự khinh thường: “Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.
Đúng lúc này…Vụt…Lâm Chính ra tay. Anh lao tới nhẹ như cơn gió.
“Cái gì?”, nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên tắt lịm.
“Hả?”, người đàn ông trung niên cũng đanh mặt, vội đưa chân ra định chặn Lâm Chính. Hành động đó cũng giúp Lâm Chính hiểu được về thực lực của người đàn ông trung niên.
Thực lực của ông ta chắc chắn không hề kém hơn Chiêm Nhất Đao, thậm chí còn không hề kém Lâm Chính.
Quan khách có mặt không nhìn rõ bóng dáng của hai người họ, chỉ thấy tàn ảnh lướt qua rồi va chạm vào nhau. Tốc độ của họ nhanh tới mức khiến người khác tưởng là bị ảo giác.
Người thanh niên cũng cảm thấy vậy. Tốc độ của Lâm Chính khiến hắn hoảng sợ, vô thức lùi lại. Thế nhưng khi hắn vừa lùi được hai bước thì người đàn ông trung niên đã hét lớn: “Đứng im”.
Người thanh niên tên Quý Lân giật bắn người, vội đứng im.
Hai bóng hình lao vào nhau tầm hơn 20 lần thì dừng lại. Ai trở về vị trí của người đó.
Người đàn ông trung niên không hề hấn gì. Lâm Chính cũng không bị thương, nhưng có vẻ hơi thở bị rối loạn.
Cây đao trong tay anh vẫn sáng loáng. Có vẻ như nó vẫn chưa chạm vào được người đàn ông trung niên.
“Có chút thực lực vậy thôi à? Thật khiến người ta phải thất vọng”, người đàn ông trung niên lắc đầu.
“Sao thế? Thất vọng à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao lại không? Nhìn cây đao của cậu đi”.
“Ồ?”, Lâm Chính cầm cây đao lên. Anh thấy có vài vết nứt trên thân cây đao, thế rồi nó gãy vụn, rơi xuống đất.
Đồng thời chuôi đao nổ tung. Cánh tay anh bị tác động, máu tươi bắn ra khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại. Xem ra cánh tay anh đã bị đánh phế rồi.
“Á?”, đám đông thất kinh
“Cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao vội chạy tới dìu anh dậy.
“Không sao, không cần lo lắng”, Lâm Chính nín thở.
“Thần y Lâm, cậu đừng thấy ông ta tuổi cao mà nhầm. Trên thực tế sức mạnh của ông ta còn hơn cả tôi nữa. Tôi đoán chắc chắn là Cái Thiên Tông của ông ta có sử dụng tà thuật. Nếu không ông ta không thể có được thực lực như thế. Cậu không nên đấu với ông ta thì hơn”, Chiêm Nhất Đao vội nói.
“Tôi có thể nhận ra người này có tướng mặt âm sầm, vô cùng tà ma. Chắc chắn là luyện công pháp không chính thống để gia tăng sức lực. Cách luyện đó sẽ mang tới di chứng vô cùng nghiêm trọng, không sống được lâu. Thế nhưng ông không cần lo lắng, giờ người chịu thiệt không phải là tôi mà là ông ta”, Lâm Chính nói.
“Là ông ta sao?”, Chiêm Nhất Đao không hiểu ý của Lâm Chính.
Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên. Hai cánh tay của Quý Lân đột nhiên rơi xuống đất. Máu phun ra như mưa.
Cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đồ dồn ánh mắt về phía Quý Lân. Đến cả Giang Nam Tùng cũng phải há hốc miệng. Nhà họ Lương trố tròn mắt. Người đàn ông trung niên thì mặt cắt không ra máu. Không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.