Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6081
Bạch Long
10/09/2024
Chương 4502
Thần y Diêu cũng mặc nhận quy tắc này.
Nghe nói có lần một người bệnh tình hình nguy cấp, tự lái xe xông thẳng vào sơn trang Thần Y ở đỉnh núi xin chữa trị, kết quả thần y Diêu nổi giận, ném cả người lẫn xe ra khỏi núi, còn người bệnh đó thì chết ở dưới chân núi.
Người thân của người bệnh đó cũng thuộc nhà quyền quý, nhưng không dám truy cứu trách nhiệm của thần y Diêu.
Từ đó về sau, không ai còn dám bất kính với thần y Diêu.
“Tránh ra, tôi bảo các người tránh ra! Nếu làm ảnh hưởng đến bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ cho các người biết tay! Tất cả tránh ra cho tôi”.
Một người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi chạy vào, lớn tiếng hét.
Giọng hét cực kỳ chói tai, không hề khách sáo.
Dọc đường đi, người lên núi xin chữa bệnh cực kỳ bất mãn, vốn không muốn nhường.
Dù sao mọi người cũng lên núi xin chữa bệnh, ai cũng sốt ruột muốn chết.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui ra, không ai dám cản đường.
Người phụ nữ dẫn theo cả đoàn người chạy thẳng lên núi.
Đợi cô ta đi xa mới có người không kìm được hỏi: “Đó là ai mà kiêu căng vậy?”.
“Anh đui à? Không nhìn thấy người đang nằm trên cáng là ai sao?”.
“Ai?”.
“Nông Đường Công!”.
“Hả? Thủ… Thủ trưởng Nông?”.
“Ai dám ngăn cản chứ?”.
“Còn không phải à… Nhưng vì sao thủ trưởng Nông lại ra nông nỗi đó? Chẳng phải lúc trước vẫn còn thấy ông ấy xuất hiện trên tivi sắc mặt hồng hào lắm sao?”.
“Ai biết được… Cũng không biết tình trạng của thủ trưởng Nông thế nào”.
“Hi vọng là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ có biến đấy”.
Mọi người lo lắng bàn tán.
Bây giờ, trước sơn trang Thần Y ở trên núi đã xếp một hàng dài những người.
Đó đều là những người đến xin chữa trị.
Có người đã chờ đợi ở đây đến mấy ngày, vì mỗi ngày thần y Diêu chỉ khám cho mười người bệnh, nên những ai lâm thời mới đến đây xếp hàng chắc chắn sẽ không được khám, chỉ có đợi ở đây từ sớm mới có hi vọng.
Tuy nhiên, cũng vì quy tắc này của thần y Diêu dẫn đến tình trạng của nhiều bệnh nhân ác hóa, trút hơi thở cuối cùng, không đợi được thần y Diêu khám bệnh cho.
Nhưng dù là vậy vẫn không ai nói gì thần y Diêu.
“Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Người phụ nữ chạy tới đỉnh núi, lao thẳng vào trong cửa, hét lớn thêm.
“Này này, cô làm gì vậy? Muốn khám bệnh thì đi xếp hàng!”.
Người ở cổng sơn trang lập tức ngăn cô ta lại.
Nào ngờ cô ta trở tay tát vào mặt người đó, phẫn nộ quát: “Tên chó không có mắt! Không biết tôi là ai sao? Mau cút sang một bên, đi gọi thần y Diêu đến khám bệnh cho bố tôi! Tôi nói cho mà biết, nếu bố tôi có bất trắc gì, các người không ai thoát khỏi, tất cả đều phải chôn chung với bố tôi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.