Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4507
Bạch Long
21/04/2024
“Bên ngoài sơn trang Thần Y chẳng khác nào địa ngục! Thần y này… đúng là chỉ có hư danh!”, Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
“Xem ra thần y Diêu biết thủ trưởng đến xin chữa trị nên đã đóng cửa sơn trang, định dốc sức cứu chữa cho thủ trưởng”, Tiểu Lưu nhỏ giọng nói.
“Thầy, chúng ta vào trong nhanh đi, cứu chữa cho thủ trưởng Nông trước”, Băng Thượng Quân nói.
“Không vội!”.
Lâm Chính nói, đột nhiên cất bước đi về phía những bệnh nhân.
“Thần y Lâm!”, Tiểu Lưu hô lên.
Mấy người họ trợn to mắt, không biết Lâm Chính bị làm sao.
Lâm Chính đi đến trước mặt một bệnh nhân sắp chết, quỳ một gối xuống kiểm tra cho người đó, sau đó lên tiếng: “Có thể để tôi chữa trị thử xem được không?”.
“Cậu? Cậu là ai?”.
Người dập đầu đến chảy máu trán ở bên cạnh hơi thất thần hỏi.
“Tôi là bác sĩ”, Lâm Chính nói.
Hai mắt người đó ảm đạm đi, trên mặt không còn biểu cảm gì nhiều.
Người đó nhìn sơn trang Thần Y đóng chặt cửa ở trước mặt, lại nhìn sang người bệnh đang vô cùng đau đớn ở bên cạnh, nói: “Cậu muốn chữa thì chữa đi”.
Người đó không còn hi vọng gì nữa!
Theo anh ta thấy, trên đời này trừ thần y Diêu ra, không còn ai có thể chữa khỏi cho người thân của mình.
Sau khi được cho phép, Lâm Chính cũng không dài dòng nữa, lập tức mở túi châm mang theo bên mình ra, châm cứu cho người bệnh.
Sau vài châm, người bệnh không có phản ứng gì nhiều, vẫn đau đớn vô cùng, mặt xám như tro tàn.
Ban đầu người thân bệnh nhân đó còn theo dõi một lúc, thấy sau mấy châm của Lâm Chính mà người bệnh vẫn không có phản ứng gì thì trong lòng vô cùng đau khổ, đôi mắt tối sầm không còn ánh sáng.
Anh ta lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên hét lên một tiếng, dập đầu xuống đất, cầu xin thần y Diêu có thể ra mặt cứu chữa.
Bọn họ hi vọng có thể thông qua cách này làm thần y Diêu dao động.
Nhưng… mọi hành động của bọn họ chỉ uổng công vô ích!
“Vì sao… Vì sao… Tôi chỉ hi vọng bố tôi có thể bình an, vì sao…”.
Người thân đó tuyệt vọng, trán đã toác ra, đầu chảy đầy máu, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt mà tuyệt vọng gào khóc.
Đúng lúc đó, tiếng ho dữ dội quen thuộc bỗng vang lên từ bên cạnh anh ta.
Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ…
Người thân đó rùng mình, khó tin quay đầu lại.
Bố mình vừa rồi còn hấp hối đột nhiên sắc mặt hồng hào trở lại, môi mấp máy, thỉnh thoảng lại ho dữ dội.
Trong chớp mắt, những người thân ở xung quanh đều kinh ngạc.
Lâm Chính châm cứu kỹ càng cho ông lão, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đồng thời lấy dược liệu trên người ra, nghiền nát cho ông lão uống.
“Xem ra thần y Diêu biết thủ trưởng đến xin chữa trị nên đã đóng cửa sơn trang, định dốc sức cứu chữa cho thủ trưởng”, Tiểu Lưu nhỏ giọng nói.
“Thầy, chúng ta vào trong nhanh đi, cứu chữa cho thủ trưởng Nông trước”, Băng Thượng Quân nói.
“Không vội!”.
Lâm Chính nói, đột nhiên cất bước đi về phía những bệnh nhân.
“Thần y Lâm!”, Tiểu Lưu hô lên.
Mấy người họ trợn to mắt, không biết Lâm Chính bị làm sao.
Lâm Chính đi đến trước mặt một bệnh nhân sắp chết, quỳ một gối xuống kiểm tra cho người đó, sau đó lên tiếng: “Có thể để tôi chữa trị thử xem được không?”.
“Cậu? Cậu là ai?”.
Người dập đầu đến chảy máu trán ở bên cạnh hơi thất thần hỏi.
“Tôi là bác sĩ”, Lâm Chính nói.
Hai mắt người đó ảm đạm đi, trên mặt không còn biểu cảm gì nhiều.
Người đó nhìn sơn trang Thần Y đóng chặt cửa ở trước mặt, lại nhìn sang người bệnh đang vô cùng đau đớn ở bên cạnh, nói: “Cậu muốn chữa thì chữa đi”.
Người đó không còn hi vọng gì nữa!
Theo anh ta thấy, trên đời này trừ thần y Diêu ra, không còn ai có thể chữa khỏi cho người thân của mình.
Sau khi được cho phép, Lâm Chính cũng không dài dòng nữa, lập tức mở túi châm mang theo bên mình ra, châm cứu cho người bệnh.
Sau vài châm, người bệnh không có phản ứng gì nhiều, vẫn đau đớn vô cùng, mặt xám như tro tàn.
Ban đầu người thân bệnh nhân đó còn theo dõi một lúc, thấy sau mấy châm của Lâm Chính mà người bệnh vẫn không có phản ứng gì thì trong lòng vô cùng đau khổ, đôi mắt tối sầm không còn ánh sáng.
Anh ta lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên hét lên một tiếng, dập đầu xuống đất, cầu xin thần y Diêu có thể ra mặt cứu chữa.
Bọn họ hi vọng có thể thông qua cách này làm thần y Diêu dao động.
Nhưng… mọi hành động của bọn họ chỉ uổng công vô ích!
“Vì sao… Vì sao… Tôi chỉ hi vọng bố tôi có thể bình an, vì sao…”.
Người thân đó tuyệt vọng, trán đã toác ra, đầu chảy đầy máu, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt mà tuyệt vọng gào khóc.
Đúng lúc đó, tiếng ho dữ dội quen thuộc bỗng vang lên từ bên cạnh anh ta.
Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ…
Người thân đó rùng mình, khó tin quay đầu lại.
Bố mình vừa rồi còn hấp hối đột nhiên sắc mặt hồng hào trở lại, môi mấp máy, thỉnh thoảng lại ho dữ dội.
Trong chớp mắt, những người thân ở xung quanh đều kinh ngạc.
Lâm Chính châm cứu kỹ càng cho ông lão, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đồng thời lấy dược liệu trên người ra, nghiền nát cho ông lão uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.