Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4511
Bạch Long
21/04/2024
“Nhầm lẫn? Chàng trai trẻ, cậu nói vậy là ý gì? Cậu có ý nói thần y tôi đánh giá sai, cũng có nghĩa… cậu nghi ngờ tôi đang đổ oan cho thần y Lâm gì đó sao?”, thần y Diêu bên này không biểu lộ cảm xúc, lên tiếng.
Ông ta xem kịch từ đầu tới cuối, không có bất cứ biểu cảm nào, cũng không định nhúng tay vào.
Dù sao, chuyện đã thoái thác đi rồi, không liên quan đến sơn trang Thần y bọn, vậy thì không sao nữa.
Cứ để thần y Lâm đó gánh tội!
“Thần y Diêu, tôi… tôi không có ý đó!”.
Ánh mắt Tiểu Lưu dao động, sốt ruột đến mức giậm chân.
Bây giờ anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt làm liều: “Anh Tân, chị Mai, mọi người đừng sốt ruột. Thế này, tôi có một viên thuốc, cứ để thủ trưởng uống trước, nếu cứ kéo dài thời gian thì không kịp nữa đâu!”.
“Thuốc gì? Cậu lấy thuốc từ đâu ra?”, Nông Tiểu Mai lạnh lùng hỏi.
“Cái này…”.
“Đừng nói là thần y Lâm cho đấy chứ?”, Nông Tân lạnh lùng hỏi.
Tiểu Lưu biến sắc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Anh Tân, chị Mai, hai người đã nói thủ trưởng không cứu được, vì sao không dùng thuốc này thử xem? Thần y Lâm nói chỉ cần cho thủ trưởng uống viên thuốc này, chắc chắn có thể ổn định bệnh tình của ông ấy”.
“Khốn nạn! Cậu còn lo hại cha tôi chưa đủ hay sao? Ngay cả thần y Diêu cũng không có cách cứu bố tôi, thần y Lâm chỉ dựa vào một viên thuốc mà đòi có thể ổn định được bệnh tình của bố tôi? Cậu nghĩ chúng tôi tin được sao?”, Nông Tiểu Mai tức giận gào lên.
“Đúng vậy, Lưu Ngọc Vũ, cậu tưởng người nhà họ Nông chúng tôi là trẻ lên ba hay sao?”, Nông Tân cũng bực dọc lên tiếng.
“Thú vị đấy! Tôi dùng y thuật cả đời mình cứu chữa thủ trưởng Nông còn không thể giữ được mạng cho ông ấy. Bây giờ một thằng nhóc mới hai mươi mấy tuổi chỉ dựa vào một viên thuốc mà muốn kéo thủ trưởng Nông từ cửa tử về… Ha ha, thằng nhóc, cậu không cảm thấy chuyện này hoang đường lắm sao?”, thần y Diêu cũng không nhịn được bật cười.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Lưu đã thay đổi.
Ông ta nói có lý.
Thần y Diêu dùng y thuật cả đời cũng không cứu được Nông Đường Công, thần y Lâm dựa vào đâu chỉ dùng một viên thuốc là có thể cứu sống?
Thật ra trong lòng Tiểu Lưu, y thuật của thần y Diêu chắc hẳn cao hơn thần y Lâm.
Nhưng… bây giờ đã không còn cách nào khác!
Thủ trưởng Nông đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở. Nếu cứ vậy không cho ông ta uống viên thuốc này thì e là không cứu nổi, xuống thẳng chín suối!
Tiểu Lưu cắn răng, gào lên: “Anh Tân, chị Mai, tôi biết hai người không tin. Thật ra tôi cũng không tin lắm, nhưng bây giờ không còn cách nào nữa rồi! Hai người tránh ra, để tôi thử xem!”.
“Thôi đi! Thử cái gì mà thử? Cậu còn định giày vò bố tôi nữa sao? Không để ông ấy yên ổn đi được hay sao?”, Nông Tân gào lên, gương mặt giống như sư tử nổi giận.
“Anh Tân!”.
“Tiểu Lưu, nghe đây, cậu hãy ngoan ngoãn cút đi cho tôi! Đợi chúng tôi tiễn bố tôi đi chặng đường cuối cùng xong, tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau. Thần y Lâm đó cũng đừng hòng trốn! Chúng tôi nhất định sẽ bắt cậu ta trả giá!”, Nông Tiểu Mai tức giận quát.
Ông ta xem kịch từ đầu tới cuối, không có bất cứ biểu cảm nào, cũng không định nhúng tay vào.
Dù sao, chuyện đã thoái thác đi rồi, không liên quan đến sơn trang Thần y bọn, vậy thì không sao nữa.
Cứ để thần y Lâm đó gánh tội!
“Thần y Diêu, tôi… tôi không có ý đó!”.
Ánh mắt Tiểu Lưu dao động, sốt ruột đến mức giậm chân.
Bây giờ anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt làm liều: “Anh Tân, chị Mai, mọi người đừng sốt ruột. Thế này, tôi có một viên thuốc, cứ để thủ trưởng uống trước, nếu cứ kéo dài thời gian thì không kịp nữa đâu!”.
“Thuốc gì? Cậu lấy thuốc từ đâu ra?”, Nông Tiểu Mai lạnh lùng hỏi.
“Cái này…”.
“Đừng nói là thần y Lâm cho đấy chứ?”, Nông Tân lạnh lùng hỏi.
Tiểu Lưu biến sắc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Anh Tân, chị Mai, hai người đã nói thủ trưởng không cứu được, vì sao không dùng thuốc này thử xem? Thần y Lâm nói chỉ cần cho thủ trưởng uống viên thuốc này, chắc chắn có thể ổn định bệnh tình của ông ấy”.
“Khốn nạn! Cậu còn lo hại cha tôi chưa đủ hay sao? Ngay cả thần y Diêu cũng không có cách cứu bố tôi, thần y Lâm chỉ dựa vào một viên thuốc mà đòi có thể ổn định được bệnh tình của bố tôi? Cậu nghĩ chúng tôi tin được sao?”, Nông Tiểu Mai tức giận gào lên.
“Đúng vậy, Lưu Ngọc Vũ, cậu tưởng người nhà họ Nông chúng tôi là trẻ lên ba hay sao?”, Nông Tân cũng bực dọc lên tiếng.
“Thú vị đấy! Tôi dùng y thuật cả đời mình cứu chữa thủ trưởng Nông còn không thể giữ được mạng cho ông ấy. Bây giờ một thằng nhóc mới hai mươi mấy tuổi chỉ dựa vào một viên thuốc mà muốn kéo thủ trưởng Nông từ cửa tử về… Ha ha, thằng nhóc, cậu không cảm thấy chuyện này hoang đường lắm sao?”, thần y Diêu cũng không nhịn được bật cười.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Lưu đã thay đổi.
Ông ta nói có lý.
Thần y Diêu dùng y thuật cả đời cũng không cứu được Nông Đường Công, thần y Lâm dựa vào đâu chỉ dùng một viên thuốc là có thể cứu sống?
Thật ra trong lòng Tiểu Lưu, y thuật của thần y Diêu chắc hẳn cao hơn thần y Lâm.
Nhưng… bây giờ đã không còn cách nào khác!
Thủ trưởng Nông đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở. Nếu cứ vậy không cho ông ta uống viên thuốc này thì e là không cứu nổi, xuống thẳng chín suối!
Tiểu Lưu cắn răng, gào lên: “Anh Tân, chị Mai, tôi biết hai người không tin. Thật ra tôi cũng không tin lắm, nhưng bây giờ không còn cách nào nữa rồi! Hai người tránh ra, để tôi thử xem!”.
“Thôi đi! Thử cái gì mà thử? Cậu còn định giày vò bố tôi nữa sao? Không để ông ấy yên ổn đi được hay sao?”, Nông Tân gào lên, gương mặt giống như sư tử nổi giận.
“Anh Tân!”.
“Tiểu Lưu, nghe đây, cậu hãy ngoan ngoãn cút đi cho tôi! Đợi chúng tôi tiễn bố tôi đi chặng đường cuối cùng xong, tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau. Thần y Lâm đó cũng đừng hòng trốn! Chúng tôi nhất định sẽ bắt cậu ta trả giá!”, Nông Tiểu Mai tức giận quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.