Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4518
Bạch Long
21/04/2024
“Thần y Lâm, cảm ơn thần y!”
“Bồ Tát sống!”
“May nhờ có thần y Lâm!”
Mọi người rối rít bày tỏ lòng biết ơn, có người dập đầu, có người bày tỏ lòng cảm ơn bằng lời nói.
Lâm Chính vội vàng chạy tới đỡ mọi người, hô to không cần mọi người làm vậy, nhưng hai tay anh không đỡ được nhiều người như thế.
Đám người sơn trang Thần Y trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt không thể tin được.
Mọi người đều sững sờ.
Bao gồm mấy người nhà họ Nông.
Khung cảnh ở đây cực kỳ ồn ào và náo nhiệt.
Thần y Diêu hơi sững sờ.
Theo lý mà nói, ông ta phải là người được hưởng sự đối xử như vậy, nhưng bây giờ … những người này lại phớt lờ ông ta và cúi đầu trước một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi!
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Thần y Diêu run lẩy bẩy vì tức giận!
Ở sơn trang Thần Y, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép đám người này dập đâu bái lạy bác sĩ khác, cho dù đó là đồ đệ của ông ta.
“Mọi người chờ một lát, tôi còn một số rắc rối cần phải giải quyết! Xin lỗi”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Rắc rối? Rắc rối gì?”, Triệu Chí Đông ngơ ngác hỏi.
“Thần y Lâm, cậu có có bất kỳ rắc rối gì thì cứ việc nói! Việc của cậu cũng là việc của tôi!”, Nhậm Nhàn lớn tiếng nói, vỗ ngực.
“Đúng vậy! Tôi sẽ dốc hết sức giúp thần y Lâm giải quyết!”
“Thần y Lâm, cứ nói đi!”
Mọi người nhao nhao hét lên.
Tuy nhiên, trước khi Lâm Chính đáp lời, Nông Tiểu Mai đã khịt mũi nói: “Các người giải quyết ư? Các người có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Có thể giải quyết chuyện này được sao?”
“Cô Nông? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Triệu Chí Đông cau mày, dè dặt hỏi.
“Có chuyện gì hả? Hừ! Tên lang băm họ Lâm này đã hại chết bố tôi! Người nhà họ Nông chúng tôi đang muốn tìm hắn tính sổ đây! Sao nào? Các người còn muốn ra mặt giúp hắn nữa không?”, Nông Tiểu Mai tức giận nói.
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Ông cụ Nông… đã mất rồi sao?”
Mọi người trợn to hai mắt, không thể tiếp nhận sự việc như vậy.
Thần y Diêu nhân cơ hội chỉ vào Lâm Chính mắng nhiếc: “Thằng ranh con! Biết chút y thuật mèo cào mà dám đến đây múa rìu qua mắt thợ, chữa được bệnh vặt của các người thì các người cho rằng hắn là thần y sao? Các người không hề biết y thuật của hắn kém cỏi tầm thường! Bệnh tình của thủ trưởng Nông phức tạp và nghiêm trọng đến mức nào mà hắn lại dám mạnh miệng nói có thể chữa khỏi! Bây giờ thủ trưởng Nông bị hắn hại chết! Các người còn tâng bốc hắn là Bồ Tát sống! Có phải các người bị mù rồi không?”
“Bồ Tát sống!”
“May nhờ có thần y Lâm!”
Mọi người rối rít bày tỏ lòng biết ơn, có người dập đầu, có người bày tỏ lòng cảm ơn bằng lời nói.
Lâm Chính vội vàng chạy tới đỡ mọi người, hô to không cần mọi người làm vậy, nhưng hai tay anh không đỡ được nhiều người như thế.
Đám người sơn trang Thần Y trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt không thể tin được.
Mọi người đều sững sờ.
Bao gồm mấy người nhà họ Nông.
Khung cảnh ở đây cực kỳ ồn ào và náo nhiệt.
Thần y Diêu hơi sững sờ.
Theo lý mà nói, ông ta phải là người được hưởng sự đối xử như vậy, nhưng bây giờ … những người này lại phớt lờ ông ta và cúi đầu trước một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi!
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Thần y Diêu run lẩy bẩy vì tức giận!
Ở sơn trang Thần Y, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép đám người này dập đâu bái lạy bác sĩ khác, cho dù đó là đồ đệ của ông ta.
“Mọi người chờ một lát, tôi còn một số rắc rối cần phải giải quyết! Xin lỗi”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Rắc rối? Rắc rối gì?”, Triệu Chí Đông ngơ ngác hỏi.
“Thần y Lâm, cậu có có bất kỳ rắc rối gì thì cứ việc nói! Việc của cậu cũng là việc của tôi!”, Nhậm Nhàn lớn tiếng nói, vỗ ngực.
“Đúng vậy! Tôi sẽ dốc hết sức giúp thần y Lâm giải quyết!”
“Thần y Lâm, cứ nói đi!”
Mọi người nhao nhao hét lên.
Tuy nhiên, trước khi Lâm Chính đáp lời, Nông Tiểu Mai đã khịt mũi nói: “Các người giải quyết ư? Các người có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Có thể giải quyết chuyện này được sao?”
“Cô Nông? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Triệu Chí Đông cau mày, dè dặt hỏi.
“Có chuyện gì hả? Hừ! Tên lang băm họ Lâm này đã hại chết bố tôi! Người nhà họ Nông chúng tôi đang muốn tìm hắn tính sổ đây! Sao nào? Các người còn muốn ra mặt giúp hắn nữa không?”, Nông Tiểu Mai tức giận nói.
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Ông cụ Nông… đã mất rồi sao?”
Mọi người trợn to hai mắt, không thể tiếp nhận sự việc như vậy.
Thần y Diêu nhân cơ hội chỉ vào Lâm Chính mắng nhiếc: “Thằng ranh con! Biết chút y thuật mèo cào mà dám đến đây múa rìu qua mắt thợ, chữa được bệnh vặt của các người thì các người cho rằng hắn là thần y sao? Các người không hề biết y thuật của hắn kém cỏi tầm thường! Bệnh tình của thủ trưởng Nông phức tạp và nghiêm trọng đến mức nào mà hắn lại dám mạnh miệng nói có thể chữa khỏi! Bây giờ thủ trưởng Nông bị hắn hại chết! Các người còn tâng bốc hắn là Bồ Tát sống! Có phải các người bị mù rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.