Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4548
Bạch Long
21/04/2024
Lâm Hạo Thiên biến sắc, lập tức quát lớn: “Hoảng hốt cái gì? Có tiên sinh ở đây, xảy ra chuyện gì được? Trời sập cũng không cần phải sợ! Bình tĩnh lại cho tôi!”.
Người đó run rẩy, vội vàng đứng thẳng dậy.
“Lâm Hạo Thiên, đây là người mà ông dạy ra đây sao? Còn ra thể thống gì?”, người đàn ông hừ giọng.
“Xin lỗi, tiên sinh!”, Lâm Hạo Thiên vội vàng cúi người.
Người đàn ông mặc vest cũng chẳng muốn nhiều lời với những người này, anh ta thật sự không coi trọng đám người nhà họ Lâm này.
Nếu không phải nhà họ Lâm có nhân vật như Lâm Anh Hùng, e rằng nơi này đã được cấp trên tiếp quản, đâu đến nỗi để Lâm Hạo Thiên tiếp tục chủ trì?
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”, người đàn ông không để lộ cảm xúc, hỏi.
“Người của đại hội đến rồi…”, người đó vội hô lên.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả người đàn ông mặc vest cũng ngạc nhiên.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, một nhóm người đã xông thẳng từ ngoài vào.
Đó là người của đại hội!
“Bắt giữ hết bọn họ cho tôi! Không ai được động đậy, nếu ai dám động đậy, giết không tha!”, một người của đại hội tiến vào, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, lớn tiếng quát.
“Hả?’.
Người nhà họ Lâm đều biến sắc.
“Các người định làm gì?”.
Người đàn ông mặc vest sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức quát hỏi.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng, người đó đã trở tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang vọng khắp phòng.
Người đàn ông giật mình, ôm mặt, không tin nổi nhìn người trước mặt.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”.
“Đánh thì sao? Anh có tin tôi còn giết anh được luôn không?”, người đó kề kiếm lên cổ anh ta.
Người đàn ông mặc vest vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn ra tay giết người đó ngay.
Nhưng chung quy anh ta vẫn còn lý trí!
Đây là người của đại hội, anh ta ra tay thì chẳng khác nào nhà họ Lâm khai chiến với đại hội.
Anh ta không có bản lĩnh đó.
Lâm Hạo Thiên thấy không ổn, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Đại nhân, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào đắc tội hay sao? Vì sao các vị đại nhân lại đến đây hỏi tội?”.
“Bớt giả vờ! Người nhà họ Lâm nghe đây, tôi khuyên các người hãy thành thật khai ra mọi chuyện, mau chóng giao Bạch minh chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, người đó nói.
“Khai ra mọi chuyện?”.
“Bạch… Bạch minh chủ?”.
“Đại nhân, chúng tôi không hiểu ý đại nhân”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.
Người đó run rẩy, vội vàng đứng thẳng dậy.
“Lâm Hạo Thiên, đây là người mà ông dạy ra đây sao? Còn ra thể thống gì?”, người đàn ông hừ giọng.
“Xin lỗi, tiên sinh!”, Lâm Hạo Thiên vội vàng cúi người.
Người đàn ông mặc vest cũng chẳng muốn nhiều lời với những người này, anh ta thật sự không coi trọng đám người nhà họ Lâm này.
Nếu không phải nhà họ Lâm có nhân vật như Lâm Anh Hùng, e rằng nơi này đã được cấp trên tiếp quản, đâu đến nỗi để Lâm Hạo Thiên tiếp tục chủ trì?
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”, người đàn ông không để lộ cảm xúc, hỏi.
“Người của đại hội đến rồi…”, người đó vội hô lên.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả người đàn ông mặc vest cũng ngạc nhiên.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, một nhóm người đã xông thẳng từ ngoài vào.
Đó là người của đại hội!
“Bắt giữ hết bọn họ cho tôi! Không ai được động đậy, nếu ai dám động đậy, giết không tha!”, một người của đại hội tiến vào, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, lớn tiếng quát.
“Hả?’.
Người nhà họ Lâm đều biến sắc.
“Các người định làm gì?”.
Người đàn ông mặc vest sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức quát hỏi.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng, người đó đã trở tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang vọng khắp phòng.
Người đàn ông giật mình, ôm mặt, không tin nổi nhìn người trước mặt.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”.
“Đánh thì sao? Anh có tin tôi còn giết anh được luôn không?”, người đó kề kiếm lên cổ anh ta.
Người đàn ông mặc vest vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn ra tay giết người đó ngay.
Nhưng chung quy anh ta vẫn còn lý trí!
Đây là người của đại hội, anh ta ra tay thì chẳng khác nào nhà họ Lâm khai chiến với đại hội.
Anh ta không có bản lĩnh đó.
Lâm Hạo Thiên thấy không ổn, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Đại nhân, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào đắc tội hay sao? Vì sao các vị đại nhân lại đến đây hỏi tội?”.
“Bớt giả vờ! Người nhà họ Lâm nghe đây, tôi khuyên các người hãy thành thật khai ra mọi chuyện, mau chóng giao Bạch minh chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, người đó nói.
“Khai ra mọi chuyện?”.
“Bạch… Bạch minh chủ?”.
“Đại nhân, chúng tôi không hiểu ý đại nhân”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.