Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4589
Bạch Long
21/04/2024
Nhưng người này có phải là Takahashi hay không, sao Nakagawa có thể không biết chứ?
Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?
Tuy nhiên, gã không dám nói.
Bởi vì gã biết hậu quả.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.
Sắc mặt Nakagawa khẽ thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Nếu như vậy… thì thầy phải làm thế nào?”
“Tay chân của ông Takahashi đã gãy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết rằng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!”, người đàn ông nói tiếp.
Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: “Được! Cứ làm như vậy đi!”
Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”
“Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính cau mày.
“Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!”, khán giả bên dưới lập tức hét lên.
“Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?”
“Mày sợ Thần y Lâm à?”
“Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”
Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.
Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.
Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: “Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thắng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn chứ?”
“Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.
Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: “Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?”
“Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!”, Nakagawa giận dữ hét lên.
“Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashi!”
“Các người đang lừa bịp!”
“Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!”
“Mất mặt cả quốc gia lớn!”
“Lố bịch!”
Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.
“Các người…”
Nông Đường Công tức giận không nói nên lời.
Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?
Tuy nhiên, gã không dám nói.
Bởi vì gã biết hậu quả.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.
Sắc mặt Nakagawa khẽ thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Nếu như vậy… thì thầy phải làm thế nào?”
“Tay chân của ông Takahashi đã gãy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết rằng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!”, người đàn ông nói tiếp.
Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: “Được! Cứ làm như vậy đi!”
Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”
“Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính cau mày.
“Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!”, khán giả bên dưới lập tức hét lên.
“Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?”
“Mày sợ Thần y Lâm à?”
“Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”
Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.
Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.
Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: “Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thắng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn chứ?”
“Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.
Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: “Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?”
“Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!”, Nakagawa giận dữ hét lên.
“Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashi!”
“Các người đang lừa bịp!”
“Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!”
“Mất mặt cả quốc gia lớn!”
“Lố bịch!”
Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.
“Các người…”
Nông Đường Công tức giận không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.