Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4607
Bạch Long
21/04/2024
Lương Huyền Mi chỉ tỏ ra vô cùng tức giận khi nghe La Hiên nói vậy.
“La Hiên! Thật không ngờ cậu là có ý đồ như thế. Cậu định nhân cơ hội sao? Nếu cậu nghĩ vậy thì cậu nhầm lớn rồi. Đầu tiên tôi không sai, thứ hai cậu hãy từ bỏ ý định xấu xa đó với tôi đi. Tôi không có hứng thú với cậu. Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu”, Lương Huyền Mi đáp lại.
Cô nói để cho tất cả đều nghe thấy. La Hiên mặt đỏ tía tai, vừa tức vừa nhục: “Được lắm Huyền Mi. Là do cô tự chuốc họa đấy nhé”.
Nói xong anh ta lùi lại: “Mọi người, cô ta không biết điều, mọi người cũng không cần khách khí với cô ta nữa. Muốn làm gì thì làm đi”.
“Vậy thì lên đi”.
“Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng khoa trương của cô ta nữa rồi”, đám đông lao lên. Hoàng Diễm Hồng lại là người đầu tiên, cô ta vẫn muốn rạch mặt Huyền Mi bằng được.
Vài người đàn ông vạm vỡ ghì chân và tay của Lương Huyền Mi. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của cô ta.
Lương Huyền Mi đưa tay ra, chộp lấy con dao với tốc độ cực nhanh khiến Hoàng Diễm Hồng phải hoa mắt.
“Các người muốn ra tay? Được tôi sẽ chơi với các người”, Lương Huyền Mi tức giận cầm con dao quét một đường về phía Hoàng Diễm Hồng.
Hoàng Diễm Hồng nào tránh được, bị rạch cho một đường đau tới mức hét toáng lên. Ngay sau đó Lương Huyền Mi nhấc chân đạp mạnh vào đám người đang lao tới.
Rầm rầm…Đám đàn ông bị cô ta đạp bay, đập mạnh xuống đất sứt đầu mẻ trán. Những người khác sợ hết hồn. Họ không ngờ Huyền Mi là điên rồ như vậy.
“Cô ta biết võ công”, có người kêu lên.
“Tôi đã nói cô ta khoa trương như vậy là vì cô ta luyện võ mà”.
“Chúng ta không phải là đối thủ của cô ta. Phải làm sao đâu?”
“Báo cảnh sát đi. Gọi cảnh sát tới bắt cô ta. Tôi không tin là cô ta dám ra tay với cả cảnh sát. Cô ta nhanh hơn được súng đạn sao?”, đám đông lên tiếng.
Hoàng Diễm Hồng bụm vết thương, gào lên: “Giết chết cô ta”.
Đúng lúc này, một nhóm người lao vào. Đi đầu là La Hiên. Hóa ra anh ta nhân lúc đám đông nháo nhào đã ra ngoài dẫn thêm người trong.
La Hiên chỉ về phía lương Huyền Mi: “Sư phụ, cô ta biết chút võ công, suýt nữa thì hại chết cô Cổ, mong sư phụ ra tay giúp đỡ”.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh La Hiên liếc nhìn Lương Huyền Mi: “Thật không ngờ còn có người to gan đến như vậy. Dám làm loạn ngay trong phòng của bà Cổ”
“Ông là…”, Cổ Sam được dìu dậy, yếu ớt nhìn người đàn ông trung niên.
“Bà Cổ, đã làm phiền rồi. Tôi là Hồng Năng Toàn – sư phụ của La Hiên cùng tới thăm bà. Thế nhưng vì bà không phải ai cũng gặp nên tôi đứng ngoài đợi. Vừa rồi La Hiên nói với tôi là cần tôi giúp đỡ nên tôi mới vào đây. Mong bà Cổ lượng thứ”, người đàn ông trung niên cung kính đáp.
“Ông Hồng khách sáo rồi, tôi chỉ dạy học, xảy ra chuyện thế này tôi cũng bất ngờ. Nếu ông Hồng tiện thì mong ông có thể giúp tôi khống chế người này. Tôi muốn đích thân trừng phạt cô ta”, Cổ Sam yếu ớt nói. Thế nhưng ánh mắt của bà ta trông vô cùng dữ tợn.
Hồng Năng Toàn nghe thấy vậy thì chắp tay: “Bà Cổ đã nói vậy thì sao tôi có thể từ chối được. Các vị tránh ra, để tôi xử lý”.
Dứt lời, đám đông dãn ra. Hồng Năng Toàn bước về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nhìn chằm chằm Hồng Năng Toàn bằng ánh mắt nghiêm nghị
Khí tức của Hồng Năng Toàn hết sức ảo diệu, giống như cá bơi lội, toàn thân cuộn trào.
“La Hiên! Thật không ngờ cậu là có ý đồ như thế. Cậu định nhân cơ hội sao? Nếu cậu nghĩ vậy thì cậu nhầm lớn rồi. Đầu tiên tôi không sai, thứ hai cậu hãy từ bỏ ý định xấu xa đó với tôi đi. Tôi không có hứng thú với cậu. Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu”, Lương Huyền Mi đáp lại.
Cô nói để cho tất cả đều nghe thấy. La Hiên mặt đỏ tía tai, vừa tức vừa nhục: “Được lắm Huyền Mi. Là do cô tự chuốc họa đấy nhé”.
Nói xong anh ta lùi lại: “Mọi người, cô ta không biết điều, mọi người cũng không cần khách khí với cô ta nữa. Muốn làm gì thì làm đi”.
“Vậy thì lên đi”.
“Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng khoa trương của cô ta nữa rồi”, đám đông lao lên. Hoàng Diễm Hồng lại là người đầu tiên, cô ta vẫn muốn rạch mặt Huyền Mi bằng được.
Vài người đàn ông vạm vỡ ghì chân và tay của Lương Huyền Mi. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của cô ta.
Lương Huyền Mi đưa tay ra, chộp lấy con dao với tốc độ cực nhanh khiến Hoàng Diễm Hồng phải hoa mắt.
“Các người muốn ra tay? Được tôi sẽ chơi với các người”, Lương Huyền Mi tức giận cầm con dao quét một đường về phía Hoàng Diễm Hồng.
Hoàng Diễm Hồng nào tránh được, bị rạch cho một đường đau tới mức hét toáng lên. Ngay sau đó Lương Huyền Mi nhấc chân đạp mạnh vào đám người đang lao tới.
Rầm rầm…Đám đàn ông bị cô ta đạp bay, đập mạnh xuống đất sứt đầu mẻ trán. Những người khác sợ hết hồn. Họ không ngờ Huyền Mi là điên rồ như vậy.
“Cô ta biết võ công”, có người kêu lên.
“Tôi đã nói cô ta khoa trương như vậy là vì cô ta luyện võ mà”.
“Chúng ta không phải là đối thủ của cô ta. Phải làm sao đâu?”
“Báo cảnh sát đi. Gọi cảnh sát tới bắt cô ta. Tôi không tin là cô ta dám ra tay với cả cảnh sát. Cô ta nhanh hơn được súng đạn sao?”, đám đông lên tiếng.
Hoàng Diễm Hồng bụm vết thương, gào lên: “Giết chết cô ta”.
Đúng lúc này, một nhóm người lao vào. Đi đầu là La Hiên. Hóa ra anh ta nhân lúc đám đông nháo nhào đã ra ngoài dẫn thêm người trong.
La Hiên chỉ về phía lương Huyền Mi: “Sư phụ, cô ta biết chút võ công, suýt nữa thì hại chết cô Cổ, mong sư phụ ra tay giúp đỡ”.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh La Hiên liếc nhìn Lương Huyền Mi: “Thật không ngờ còn có người to gan đến như vậy. Dám làm loạn ngay trong phòng của bà Cổ”
“Ông là…”, Cổ Sam được dìu dậy, yếu ớt nhìn người đàn ông trung niên.
“Bà Cổ, đã làm phiền rồi. Tôi là Hồng Năng Toàn – sư phụ của La Hiên cùng tới thăm bà. Thế nhưng vì bà không phải ai cũng gặp nên tôi đứng ngoài đợi. Vừa rồi La Hiên nói với tôi là cần tôi giúp đỡ nên tôi mới vào đây. Mong bà Cổ lượng thứ”, người đàn ông trung niên cung kính đáp.
“Ông Hồng khách sáo rồi, tôi chỉ dạy học, xảy ra chuyện thế này tôi cũng bất ngờ. Nếu ông Hồng tiện thì mong ông có thể giúp tôi khống chế người này. Tôi muốn đích thân trừng phạt cô ta”, Cổ Sam yếu ớt nói. Thế nhưng ánh mắt của bà ta trông vô cùng dữ tợn.
Hồng Năng Toàn nghe thấy vậy thì chắp tay: “Bà Cổ đã nói vậy thì sao tôi có thể từ chối được. Các vị tránh ra, để tôi xử lý”.
Dứt lời, đám đông dãn ra. Hồng Năng Toàn bước về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nhìn chằm chằm Hồng Năng Toàn bằng ánh mắt nghiêm nghị
Khí tức của Hồng Năng Toàn hết sức ảo diệu, giống như cá bơi lội, toàn thân cuộn trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.