Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4644
Bạch Long
21/04/2024
“Kết quả này chỉ là kết quả mà đám người đó muốn, võ giả của đế quốc Anh Hoa thật sự sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm. Như thế không tính là thắng! Như thế thì trên tinh thần chúng ta đã thua thảm hại!”.
“Chuyện đó…”, người trẻ tuổi không biết nên phản bác thế nào.
“Đi thôi, quay về”.
“Thầy không đến hiện trường đấu võ sao?’.
“Thần y Lâm không nhập cảnh được, đến hiện trường đấu võ cũng không có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một âm mưu mà thôi!”, ông lão lắc đầu.
Người trẻ tuổi có vẻ mặt không mấy tự nhiên, không nói gì, lái xe rời đi.
Cùng lúc đó, bên phía Long Quốc.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Ngay cả Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ cũng xuất quân! Lần này nước Anh Hoa thật là vô liêm sỉ!”.
Trong một sân nhà lớn, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường hung hăng đập bàn, phẫn nộ đứng dậy.
“Bố! Lần này nước Anh Hoa thắng thần y Lâm chắc rồi, chuyện đã thành kết cục định sẵn, bố đừng tức giận nữa”, người đàn ông bên cạnh vội vàng an ủi.
“Kết cục định sẵn? Chuyện này liên quan đến giới võ thuật Long Quốc chúng ta, sao có thể từ bỏ như vậy?”.
“Bố, bố muốn làm gì? Kẻ thù của chúng ta luôn theo dõi chúng ta sát sao, nếu bố lựa chọn xuống núi sẽ mang tới tai họa diệt vong cho cả nhà chúng ta!”.
“Nhưng… con muốn bố trơ mắt nhìn đám hề kia ngang tàng trên đầu chúng ta sao? Con có còn là người trong võ đạo hay không?”.
“Bố… Vậy bố muốn làm gì? Đánh vào nước Anh Hoa hay sao?”.
“Cái này…”.
“Bố, bỏ đi bố, trời sụp xuống sẽ có nhân vật lớn chống đỡ, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Chẳng phải bố đã nói phân tranh giang hồ không liên quan đến chúng ta sao?”.
“Con câm miệng!”.
Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn định nói tiếp.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô.
“Đường Ảnh Thập Tam Thủ có ở trong đó không?”.
Hai bố con giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên.
Một mũi tên gắn lông vũ màu đỏ bắn vào từ ngoài sân, cắm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt hai người.
“Thẻ lệnh Hồng Vũ?”.
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức la lên.
Người đàn ông trung niên nắm lấy thẻ lệnh, lao ra khỏi nhà.
Nhưng bên ngoài tối đen, không thấy bóng người nào.
Người đàn ông trung niên lập tức tách đôi thẻ lệnh, lấy lông vũ đỏ xuống.
Khi nhìn thấy chữ và hình vẽ trên lông vũ đỏ, người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị.
“Bố, chuyện gì vậy?”, người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
“Hồng Vũ minh chủ gửi thiếp anh hùng, mời anh hùng trên thiên hạ cùng tề tựu ở hải phận quốc tế, trợ giúp thần y Lâm nhập cảnh!”, người đàn ông trung niên hạ giọng nói.
“Chuyện đó…”, người trẻ tuổi không biết nên phản bác thế nào.
“Đi thôi, quay về”.
“Thầy không đến hiện trường đấu võ sao?’.
“Thần y Lâm không nhập cảnh được, đến hiện trường đấu võ cũng không có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một âm mưu mà thôi!”, ông lão lắc đầu.
Người trẻ tuổi có vẻ mặt không mấy tự nhiên, không nói gì, lái xe rời đi.
Cùng lúc đó, bên phía Long Quốc.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Ngay cả Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ cũng xuất quân! Lần này nước Anh Hoa thật là vô liêm sỉ!”.
Trong một sân nhà lớn, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường hung hăng đập bàn, phẫn nộ đứng dậy.
“Bố! Lần này nước Anh Hoa thắng thần y Lâm chắc rồi, chuyện đã thành kết cục định sẵn, bố đừng tức giận nữa”, người đàn ông bên cạnh vội vàng an ủi.
“Kết cục định sẵn? Chuyện này liên quan đến giới võ thuật Long Quốc chúng ta, sao có thể từ bỏ như vậy?”.
“Bố, bố muốn làm gì? Kẻ thù của chúng ta luôn theo dõi chúng ta sát sao, nếu bố lựa chọn xuống núi sẽ mang tới tai họa diệt vong cho cả nhà chúng ta!”.
“Nhưng… con muốn bố trơ mắt nhìn đám hề kia ngang tàng trên đầu chúng ta sao? Con có còn là người trong võ đạo hay không?”.
“Bố… Vậy bố muốn làm gì? Đánh vào nước Anh Hoa hay sao?”.
“Cái này…”.
“Bố, bỏ đi bố, trời sụp xuống sẽ có nhân vật lớn chống đỡ, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Chẳng phải bố đã nói phân tranh giang hồ không liên quan đến chúng ta sao?”.
“Con câm miệng!”.
Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn định nói tiếp.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô.
“Đường Ảnh Thập Tam Thủ có ở trong đó không?”.
Hai bố con giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên.
Một mũi tên gắn lông vũ màu đỏ bắn vào từ ngoài sân, cắm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt hai người.
“Thẻ lệnh Hồng Vũ?”.
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức la lên.
Người đàn ông trung niên nắm lấy thẻ lệnh, lao ra khỏi nhà.
Nhưng bên ngoài tối đen, không thấy bóng người nào.
Người đàn ông trung niên lập tức tách đôi thẻ lệnh, lấy lông vũ đỏ xuống.
Khi nhìn thấy chữ và hình vẽ trên lông vũ đỏ, người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị.
“Bố, chuyện gì vậy?”, người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
“Hồng Vũ minh chủ gửi thiếp anh hùng, mời anh hùng trên thiên hạ cùng tề tựu ở hải phận quốc tế, trợ giúp thần y Lâm nhập cảnh!”, người đàn ông trung niên hạ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.