Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 484
Bạch Long
19/04/2024
“Ơ…”
“Ông hai, ông làm gì vậy?”.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Chú hai, cháu là cháu của chú, chú… sao chú lại vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?”, tên tóc xanh ấm ức nói.
“Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội với Chủ tịch Lâm không?”, ông hai Liễu tức giận hỏi.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm cái gì chứ?”, tên tóc xanh ngớ ra.
Phó Vũ, cô gái tóc ngắn và đám Bàn Tử ở bên kia thì giật thót trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Chủ tịch Lâm? Lẽ nào là chỉ người này?
Không ai giải đáp câu hỏi của bọn họ.
Về phần ông hai Liễu, lúc này ông ta cũng không muốn phân rõ trắng đen thị phi gì nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh tên tóc xanh.
Nếu đánh nhầm thì coi như tên tóc xanh xui xẻo, bị đánh oan một trận, nhà họ Liễu không bị tổn thất gì.
Nếu đánh đúng… nói không chừng có thể cứu vớt được nhà họ Liễu!
Ông hai Liễu nghĩ đến đây lại càng đánh hăng hơn.
Tên tóc xanh kêu lên thảm thiết, những người ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, nổi cả da gà.
Tuy dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da. Ông hai Liễu cũng là người của vùng xám, biết chút quyền cước, biết đánh vào đâu sẽ không để lại di chứng. Ông ta làm vậy chỉ là ra vẻ trước mặt Lâm Chính mà thôi.
Chỉ có điều…
Tên tóc xanh bị đánh thê thảm như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Lâm Chính không nhìn lấy một cái, lại càng không ngăn cản, thái độ không liên quan gì đến mình.
Ông hai Liễu lén nhìn anh, trong lòng thầm kêu khổ.
Lâm Chính không lên tiếng, ông ta cũng không dám dừng tay.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù những chỗ ông ta đánh không phải là vị trí chí mạng, thì cũng có thể đánh chết người.
Nắm đấm đánh vào thịt, thịt còn có thể bình an vô sự sao?
Đến nước này, ông hai Liễu chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho đám Phó Vũ.
Phó Vũ có chút tức giận, thầm hừ một tiếng, không thèm lên tiếng ngăn cản.
Đám Bàn Tử thì hiểu ý, lập tức xông tới kêu lên: “Chú hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!”.
“Phải đấy chú hai, đánh thế là đủ rồi, tóc xanh biết sai rồi”.
“Chú hai, tóc xanh cũng không cố ý, chú tha cho cậu ấy lần này đi”.
Mấy người bước tới khuyên can.
Ông hai Liễu lại đá cho tên tóc xanh mấy cái nữa mang tính tượng trưng, tuy mấy cú đá này nhìn thì rất mạnh, nhưng lực đá vào người hắn lại rất nhẹ. Tên tóc xanh hiểu ý của chú mình, cũng giả vờ kêu lên oai oái.
“Ranh con, sau này còn để tao phát hiện mày tác oai tác quái, gây chuyện khắp nơi, xem tao có đánh gãy hai chân mày không!”.
“Ông hai, ông làm gì vậy?”.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Chú hai, cháu là cháu của chú, chú… sao chú lại vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?”, tên tóc xanh ấm ức nói.
“Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội với Chủ tịch Lâm không?”, ông hai Liễu tức giận hỏi.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm cái gì chứ?”, tên tóc xanh ngớ ra.
Phó Vũ, cô gái tóc ngắn và đám Bàn Tử ở bên kia thì giật thót trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Chủ tịch Lâm? Lẽ nào là chỉ người này?
Không ai giải đáp câu hỏi của bọn họ.
Về phần ông hai Liễu, lúc này ông ta cũng không muốn phân rõ trắng đen thị phi gì nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh tên tóc xanh.
Nếu đánh nhầm thì coi như tên tóc xanh xui xẻo, bị đánh oan một trận, nhà họ Liễu không bị tổn thất gì.
Nếu đánh đúng… nói không chừng có thể cứu vớt được nhà họ Liễu!
Ông hai Liễu nghĩ đến đây lại càng đánh hăng hơn.
Tên tóc xanh kêu lên thảm thiết, những người ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, nổi cả da gà.
Tuy dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da. Ông hai Liễu cũng là người của vùng xám, biết chút quyền cước, biết đánh vào đâu sẽ không để lại di chứng. Ông ta làm vậy chỉ là ra vẻ trước mặt Lâm Chính mà thôi.
Chỉ có điều…
Tên tóc xanh bị đánh thê thảm như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Lâm Chính không nhìn lấy một cái, lại càng không ngăn cản, thái độ không liên quan gì đến mình.
Ông hai Liễu lén nhìn anh, trong lòng thầm kêu khổ.
Lâm Chính không lên tiếng, ông ta cũng không dám dừng tay.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù những chỗ ông ta đánh không phải là vị trí chí mạng, thì cũng có thể đánh chết người.
Nắm đấm đánh vào thịt, thịt còn có thể bình an vô sự sao?
Đến nước này, ông hai Liễu chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho đám Phó Vũ.
Phó Vũ có chút tức giận, thầm hừ một tiếng, không thèm lên tiếng ngăn cản.
Đám Bàn Tử thì hiểu ý, lập tức xông tới kêu lên: “Chú hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!”.
“Phải đấy chú hai, đánh thế là đủ rồi, tóc xanh biết sai rồi”.
“Chú hai, tóc xanh cũng không cố ý, chú tha cho cậu ấy lần này đi”.
Mấy người bước tới khuyên can.
Ông hai Liễu lại đá cho tên tóc xanh mấy cái nữa mang tính tượng trưng, tuy mấy cú đá này nhìn thì rất mạnh, nhưng lực đá vào người hắn lại rất nhẹ. Tên tóc xanh hiểu ý của chú mình, cũng giả vờ kêu lên oai oái.
“Ranh con, sau này còn để tao phát hiện mày tác oai tác quái, gây chuyện khắp nơi, xem tao có đánh gãy hai chân mày không!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.