Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4843
Bạch Long
21/04/2024
“Ừ, tại em không cho anh qua lại với chủ tịch Lâm nữa, không thì anh đã có thể nói với chủ tịch Lâm một câu, thêm anh ấy vào nhóm rồi”.
“Quên đi, không thêm được thì thôi”, Tô Nhu lắc đầu, nhìn sân khấu: “Quay lại chủ đề cũ, em nghe nói người đứng đầu Thương Minh hình như cũng là một người phụ nữ, hơn nữa có vẻ rất trẻ”.
“Trẻ tuổi? Chắc không phải đâu, có thể là nhìn khá trẻ thôi”.
Lâm Chính nhớ lại Bạch Họa Thủy đang bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ giật.
Không thể phủ nhận, Bạch Họa Thủy rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất nghiêng thành, cả đầu tóc bạc cứ như tiên nữ. Nhưng Lâm Chính cũng không cảm thấy bà ta trẻ tuổi, chỉ là chăm sóc nhan sắc tốt thôi.
“Nói cứ như anh từng gặp người đó rồi vậy”.
“Biết đâu sau này có cơ hội gặp, Tiểu Nhu, em có muốn công ty Quốc tế Duyệt Nhan gia nhập Thương Minh không?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu giật thót tim, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói mấy chủ đề không thực tế nữa, gia nhập Thương Minh ư? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan căn bản không đủ tư cách”.
“Không thể nói vậy, biết đâu lại đủ tư cách thì sao”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói nữa, cô cho rằng không thể nói tiếp nữa, càng nói càng nực cười.
“Anh đi vệ sinh đã”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi ghế, đồng thời âm thầm gửi một tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
Một lát sau, Dịch Tiên Thiên vào nhà vệ sinh gặp Lâm Chính.
Ông ta đóng cửa đóng lại, lật tấm biển đang bảo trì rồi treo trước cửa.
“Cậu Lâm! Có chuyện gì thế?”, Dịch Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
“Tôi thấy ông Đồng có vẻ không ngờ được Hoa An sẽ dùng thủ đoạn này, nếu cứ như vậy, buổi đấu giá của ông Đồng nhất định không ổn! Sao ông ta không bảo người của ông ta nâng giá lên?”
“Khách quý tới đây đều phải đăng ký thân phận, có đủ danh dự uy tín, căn bản không thể sắp xếp người của mình vào, huống chi bây giờ cũng không kịp nữa”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Nếu vậy, tôi có một cách, ông đi nói lại với ông Đồng đi!” Lâm Chính ghé tai ông ta nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Dịch Tiên Thiên sáng lên, lập tức ôm quyền: “Cách này rất hay, cậu Lâm thật sáng suốt”.
“Bớt nịnh nọt lại! Đi nhanh đi, à đúng rồi, giúp tôi một chuyện”.
“Cậu Lâm cứ nói”.
“Công ty Quốc Tế Duyệt Nhan ở Giang Thành cũng là công ty của vợ tôi, muốn gia nhập Thương Minh, ông sắp xếp đi”.
“Đây là chuyện nhỏ, thuộc hạ lập tức gửi đơn mời gia nhập cho cô Tô”.
“Được”.
Xoảng!
Tách trà bằng gốm sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người trong văn phòng đều không dám thở mạnh.
“Hoa An! Hoa An! Tôi nhất định sẽ băm vằm ông ra, khiến cho ông chết không chỗ chôn thân!”, ông Đồng ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển, gào thét.
“Ông Đồng, Hoa An gây rối, vật phẩm tiếp theo của chúng ta chắc chắn sẽ không đấu được giá cao, hay là… nâng giá lên cao một chút. Ít nhất bảo đảm không bị lỗ vốn”, lúc này người bên cạnh không nhịn được nói.
“Cậu nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là lợi nhuận thôi sao? Đây là cái tái vào mặt tôi này! Bây giờ, người tham gia đấu giá đều đang cười vào mặt tôi, thậm chí người của cả Thương Minh cũng đang bàn tán về tôi! Nếu tôi không lấy lại mặt mũi, dù tôi có kiếm được nhiều tiền qua buổi đấu giá này thế nào cũng sẽ mất hết mặt mũi, mất hết thanh danh! Đến lúc đó còn nói gì đế việc làm minh chủ? E là ngay cả Thương Minh cũng không ở được nữa!”, ông Đồng tức giận quát.
“Quên đi, không thêm được thì thôi”, Tô Nhu lắc đầu, nhìn sân khấu: “Quay lại chủ đề cũ, em nghe nói người đứng đầu Thương Minh hình như cũng là một người phụ nữ, hơn nữa có vẻ rất trẻ”.
“Trẻ tuổi? Chắc không phải đâu, có thể là nhìn khá trẻ thôi”.
Lâm Chính nhớ lại Bạch Họa Thủy đang bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ giật.
Không thể phủ nhận, Bạch Họa Thủy rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất nghiêng thành, cả đầu tóc bạc cứ như tiên nữ. Nhưng Lâm Chính cũng không cảm thấy bà ta trẻ tuổi, chỉ là chăm sóc nhan sắc tốt thôi.
“Nói cứ như anh từng gặp người đó rồi vậy”.
“Biết đâu sau này có cơ hội gặp, Tiểu Nhu, em có muốn công ty Quốc tế Duyệt Nhan gia nhập Thương Minh không?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu giật thót tim, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói mấy chủ đề không thực tế nữa, gia nhập Thương Minh ư? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan căn bản không đủ tư cách”.
“Không thể nói vậy, biết đâu lại đủ tư cách thì sao”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói nữa, cô cho rằng không thể nói tiếp nữa, càng nói càng nực cười.
“Anh đi vệ sinh đã”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi ghế, đồng thời âm thầm gửi một tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.
Một lát sau, Dịch Tiên Thiên vào nhà vệ sinh gặp Lâm Chính.
Ông ta đóng cửa đóng lại, lật tấm biển đang bảo trì rồi treo trước cửa.
“Cậu Lâm! Có chuyện gì thế?”, Dịch Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
“Tôi thấy ông Đồng có vẻ không ngờ được Hoa An sẽ dùng thủ đoạn này, nếu cứ như vậy, buổi đấu giá của ông Đồng nhất định không ổn! Sao ông ta không bảo người của ông ta nâng giá lên?”
“Khách quý tới đây đều phải đăng ký thân phận, có đủ danh dự uy tín, căn bản không thể sắp xếp người của mình vào, huống chi bây giờ cũng không kịp nữa”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Nếu vậy, tôi có một cách, ông đi nói lại với ông Đồng đi!” Lâm Chính ghé tai ông ta nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Dịch Tiên Thiên sáng lên, lập tức ôm quyền: “Cách này rất hay, cậu Lâm thật sáng suốt”.
“Bớt nịnh nọt lại! Đi nhanh đi, à đúng rồi, giúp tôi một chuyện”.
“Cậu Lâm cứ nói”.
“Công ty Quốc Tế Duyệt Nhan ở Giang Thành cũng là công ty của vợ tôi, muốn gia nhập Thương Minh, ông sắp xếp đi”.
“Đây là chuyện nhỏ, thuộc hạ lập tức gửi đơn mời gia nhập cho cô Tô”.
“Được”.
Xoảng!
Tách trà bằng gốm sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người trong văn phòng đều không dám thở mạnh.
“Hoa An! Hoa An! Tôi nhất định sẽ băm vằm ông ra, khiến cho ông chết không chỗ chôn thân!”, ông Đồng ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển, gào thét.
“Ông Đồng, Hoa An gây rối, vật phẩm tiếp theo của chúng ta chắc chắn sẽ không đấu được giá cao, hay là… nâng giá lên cao một chút. Ít nhất bảo đảm không bị lỗ vốn”, lúc này người bên cạnh không nhịn được nói.
“Cậu nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là lợi nhuận thôi sao? Đây là cái tái vào mặt tôi này! Bây giờ, người tham gia đấu giá đều đang cười vào mặt tôi, thậm chí người của cả Thương Minh cũng đang bàn tán về tôi! Nếu tôi không lấy lại mặt mũi, dù tôi có kiếm được nhiều tiền qua buổi đấu giá này thế nào cũng sẽ mất hết mặt mũi, mất hết thanh danh! Đến lúc đó còn nói gì đế việc làm minh chủ? E là ngay cả Thương Minh cũng không ở được nữa!”, ông Đồng tức giận quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.