Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4859
Bạch Long
21/04/2024
“Hả….điều này…thôi. Thực ra anh cũng không có hứng thú. Hơn nữa bình thường anh cũng khá bận. Khám bệnh rồi này nọ”, Lâm Chính cười trừ.
Anh làm gì có thiên phú về kinh thế, là anh chém gió thôi.
“Vậy sao?”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô cũng không miễn cưỡng.
“Vậy mấy ngày này anh đi đâu?”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nếu anh không bận thì về nhà ăn cơm. Em sẽ nấu ăn, tối không bận thì về nhà ngủ”, Tô Nhu xấu hổ nói.
Lâm Chính giật mình, nhìn cô một hồi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa: “Được được, không thành vấn đề”.
Tô Nhu lập tức quay đầu qua một bên, không nhìn anh nữa. Bình thường toàn là Lâm Chính mặt dày vác mặt về nhà. Tô Nhu chủ động thế này thật hiếm khi.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa tôi nhu tới Duyệt Nhan, còn anh thì trở về khu nhà giam dưới lòng đất của mình.
Lúc này, Bạch Họa Thủy vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách. Rõ ràng là bà ta trẻ hơn nhiều so với trước đó.
“Xem ra thuốc của tôi không tệ nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là như vậy”, Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, nói bằng giọng khàn khàn.
Bà ta thực ra không muốn phản bội lại Thương Minh và đại hội nhưng cùng với việc thuốc của Lâm Chính càng lúc càng có hiệu thì cuối cùng bà ta cũng đã bị dao động. Sự trung thành và vẻ đẹp…thật khó lựa chọn.
“Bà không cần phải dằn vặt. Lần này tôi tới là để nói với bà một chuyện”, Lâm Chính có vẻ nhìn thấu tâm cam của Bạch Họa Thủy nên đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh đã nằm trong tay tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bạch Họa Thủy trốn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bà ta run rẩy.
“Thương Minh…nằm trong tay cậu rồi sao? Ý của cậu là gì?”, Bạch Hoa Thủy lầm bầm.
“Tôi đã đưa Dịch Tiên Thiên lên được vị trí minh chủ. Hoa An và ông Đồng đã chết. Giờ không còn ai là đối thủ của Dịch Tiên Thiên nữa. Mà Dịch Tiên Thiên là người của tôi. Vậy thì chẳng phải Thương Minh là của tôi rồi sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là thủ đoạn bỉ ổi”.
Bạch Họa Thủy bặm môi, tức giận: “Thần y Lâm, cậu đừng vui mừng quá sớm. Cậu tưởng rằng mình có thể thật sự kiểm soát được Dịch Tiên Thiên sao? Mặc dù cậu ép ông ta uống thuộc độc nhưng một khi ông ta có được vị trí minh chủ thì muốn gì mà chẳng được. Ông ta có thể tận dụng các nguồn tài nguyên trong tay, âm thầm giải độc. Đợi đến khi giải độc xong thì chắc chắn ông ta sẽ tố cáo hành động của cậu. Tới khi đó cậu sẽ chết không toàn thây”.
“Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất đơn giản. Giết chết ông ta”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói: “Giết chết Dịch Tiên Thiên, tìm một người mới làm minh chủ. Tốt nhất là người trung thành với cậu là được”.
Dứt lời, Lâm Chính không nói gì chỉ cười.
Bạch Họa Thủy chau mày: “Cậu nhìn tôi chăm chăm như thế làm gì?”
“Bạch minh chủ. Bà là người thông minh, tôi cũng không phải kẻ ngốc, kế ly gián này bà nghĩ là có hiệu quả được không?”, Lâm Chính cười nói.
Anh làm gì có thiên phú về kinh thế, là anh chém gió thôi.
“Vậy sao?”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô cũng không miễn cưỡng.
“Vậy mấy ngày này anh đi đâu?”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nếu anh không bận thì về nhà ăn cơm. Em sẽ nấu ăn, tối không bận thì về nhà ngủ”, Tô Nhu xấu hổ nói.
Lâm Chính giật mình, nhìn cô một hồi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa: “Được được, không thành vấn đề”.
Tô Nhu lập tức quay đầu qua một bên, không nhìn anh nữa. Bình thường toàn là Lâm Chính mặt dày vác mặt về nhà. Tô Nhu chủ động thế này thật hiếm khi.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa tôi nhu tới Duyệt Nhan, còn anh thì trở về khu nhà giam dưới lòng đất của mình.
Lúc này, Bạch Họa Thủy vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách. Rõ ràng là bà ta trẻ hơn nhiều so với trước đó.
“Xem ra thuốc của tôi không tệ nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là như vậy”, Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, nói bằng giọng khàn khàn.
Bà ta thực ra không muốn phản bội lại Thương Minh và đại hội nhưng cùng với việc thuốc của Lâm Chính càng lúc càng có hiệu thì cuối cùng bà ta cũng đã bị dao động. Sự trung thành và vẻ đẹp…thật khó lựa chọn.
“Bà không cần phải dằn vặt. Lần này tôi tới là để nói với bà một chuyện”, Lâm Chính có vẻ nhìn thấu tâm cam của Bạch Họa Thủy nên đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh đã nằm trong tay tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bạch Họa Thủy trốn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bà ta run rẩy.
“Thương Minh…nằm trong tay cậu rồi sao? Ý của cậu là gì?”, Bạch Hoa Thủy lầm bầm.
“Tôi đã đưa Dịch Tiên Thiên lên được vị trí minh chủ. Hoa An và ông Đồng đã chết. Giờ không còn ai là đối thủ của Dịch Tiên Thiên nữa. Mà Dịch Tiên Thiên là người của tôi. Vậy thì chẳng phải Thương Minh là của tôi rồi sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là thủ đoạn bỉ ổi”.
Bạch Họa Thủy bặm môi, tức giận: “Thần y Lâm, cậu đừng vui mừng quá sớm. Cậu tưởng rằng mình có thể thật sự kiểm soát được Dịch Tiên Thiên sao? Mặc dù cậu ép ông ta uống thuộc độc nhưng một khi ông ta có được vị trí minh chủ thì muốn gì mà chẳng được. Ông ta có thể tận dụng các nguồn tài nguyên trong tay, âm thầm giải độc. Đợi đến khi giải độc xong thì chắc chắn ông ta sẽ tố cáo hành động của cậu. Tới khi đó cậu sẽ chết không toàn thây”.
“Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất đơn giản. Giết chết ông ta”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói: “Giết chết Dịch Tiên Thiên, tìm một người mới làm minh chủ. Tốt nhất là người trung thành với cậu là được”.
Dứt lời, Lâm Chính không nói gì chỉ cười.
Bạch Họa Thủy chau mày: “Cậu nhìn tôi chăm chăm như thế làm gì?”
“Bạch minh chủ. Bà là người thông minh, tôi cũng không phải kẻ ngốc, kế ly gián này bà nghĩ là có hiệu quả được không?”, Lâm Chính cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.