Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4882
Bạch Long
21/04/2024
Anh ta không phải là đồ ngốc, anh ta nhìn ra được thần y Lâm có thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khó tin.
Phải biết rằng, anh không phải là một võ sĩ bình thường, mà là y võ.
Ngoài việc sở hữu y thuật thâm sâu khó dò, còn có võ kĩ trác tuyệt…
Khiến người ta phải kinh ngạc sợ hãi!
Lâm Anh Hùng cảm giác trái tim mình cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nếu để thần y Lâm trưởng thành hơn… thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với một kẻ thù lớn trước nay chưa từng có.
“Phải nhanh chóng báo tin cho gia chủ biết”.
Lâm Anh Hùng thầm run sợ trong lòng.
Vèo!
Anh ta nhanh chóng ra khỏi địa phận Giang Thành.
Nhưng đang định chạy về phía đường quốc lộ, thì anh ta nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên con đường tối đen.
Đồng tử của Lâm Anh Hùng bỗng co lại, rồi dừng chân.
“Thần y Lâm?”.
Lâm Anh Hùng thì thào nói.
“Lâm Anh Hùng, anh định về rồi sao? Các anh đến để giết tôi, không giết tôi mà cứ thế đi thì đâu có được, anh trở về phải ăn nói thế nào đây?”.
Lâm Chính bình thản nói, đi từng bước về phía anh ta.
Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta… không dám giơ nó lên…
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thắng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất…
Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy…
“Thanh kiếm này… tên là gì?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Kinh Hồng…”
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
“Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
“Anh cũng biết Kinh Hồng?”, Lâm Anh Hùng kinh ngạc: “Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao… sao anh lại biết?”.
“Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?”.
Phải biết rằng, anh không phải là một võ sĩ bình thường, mà là y võ.
Ngoài việc sở hữu y thuật thâm sâu khó dò, còn có võ kĩ trác tuyệt…
Khiến người ta phải kinh ngạc sợ hãi!
Lâm Anh Hùng cảm giác trái tim mình cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nếu để thần y Lâm trưởng thành hơn… thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với một kẻ thù lớn trước nay chưa từng có.
“Phải nhanh chóng báo tin cho gia chủ biết”.
Lâm Anh Hùng thầm run sợ trong lòng.
Vèo!
Anh ta nhanh chóng ra khỏi địa phận Giang Thành.
Nhưng đang định chạy về phía đường quốc lộ, thì anh ta nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên con đường tối đen.
Đồng tử của Lâm Anh Hùng bỗng co lại, rồi dừng chân.
“Thần y Lâm?”.
Lâm Anh Hùng thì thào nói.
“Lâm Anh Hùng, anh định về rồi sao? Các anh đến để giết tôi, không giết tôi mà cứ thế đi thì đâu có được, anh trở về phải ăn nói thế nào đây?”.
Lâm Chính bình thản nói, đi từng bước về phía anh ta.
Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta… không dám giơ nó lên…
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thắng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất…
Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy…
“Thanh kiếm này… tên là gì?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Kinh Hồng…”
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
“Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
“Anh cũng biết Kinh Hồng?”, Lâm Anh Hùng kinh ngạc: “Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao… sao anh lại biết?”.
“Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.