Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4887
Bạch Long
21/04/2024
“Hóa ra là vậy”.
Mọi người gật đầu.
“Người lần trước bắt được đâu? Đưa ông ta tới đây”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lên tiếng.
“Vâng!”.
Từ Thiên gật đầu, chạy đi.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm trầm được đưa từ dưới tầng hầm đến sơn trang.
Người đàn ông tên là Lâm Tán, chỉ là tán tu của gia tộc chính Lâm Thị, chấp hành một vài nhiệm vụ ám sát.
Đối với võ giả thế tục, nhân vật như vậy muốn giết ai cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại thất bại ở Giang Thành.
“Ông Lâm Tán, ngồi đi, không biết tối hôm qua ông ngủ có ngon không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, cậu cũng họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, đã vậy chắc cậu cũng biết người họ Lâm đều không sợ chết! Cậu muốn giết tôi thì ra tay đi, còn nếu muốn khai thác được thông tin gì từ miệng tôi thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi! Vì tôi sẽ không nói ra một chữ nào đâu!”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Thế thì chưa chắc, tôi hỏi vài câu, ông nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Tán nhíu mày, trầm giọng: “Vậy cậu hỏi đi!”.
“Gia tộc chính Lâm Thị đã cử hơn trăm người đến đây giết tôi. Tôi hỏi thực lực của hơn một trăm cao thủ này có so được với ông ta không?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ.
Lâm Tán liếc nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.
Cao thủ thế này mà sao lần bao vây trước đây ông ta không xuất hiện?
Nhưng khi nghe Lâm Chính nói hơn một trăm cao thủ của Lâm Thị sắp sửa giết tới đây, trong lòng ông ta cũng có phần kích động.
“Nhà họ Lâm cao thủ vô số, cao thủ ở trình độ nào cũng có, tôi đâu thể biết được cậu đang nói về nhóm người nào?”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính vẫy tay, Tào Tùng Dương lập tức lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn.
Trên ảnh là những bóng người mà tai mắt của Lâm Chính ở biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh chụp được.
“Chắc ông biết những người này chứ?”, Lâm Chính chỉ vào ảnh, hỏi.
Lâm Tán liếc nhìn, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu tiêu đời rồi! Giang Thành các cậu tiêu đời rồi! Gia tộc Lâm Thị nổi giận rồi! Bọn họ nổi giận rồi! Ha ha ha ha, ngay cả những cao thủ này cũng điều động, trên trời đất này không ai cứu được các cậu đâu, ha ha ha ha…”.
Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Khốn nạn!”.
Trương Thất Dạ nổi giận, tát vào mặt Lâm Tán.
Lâm Tán dừng cười, lạnh lùng nhìn Trương Thất Dạ.
“Đám nhãi nhép, đến rồi cũng sẽ phải chết! Ông nghĩ bọn họ có thể cứu được ông? Đừng nằm mơ nữa!”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Nhãi nhép? Ha, ngu xuẩn! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của gia tộc Lâm Thị! Mặc dù bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, nhưng cũng tính là không tệ, thậm chí đặt trước mặt ông cũng sẽ là ngọn núi cao không thể vượt qua! Tôi nói cho ông biết, thành viên của ba đội này bất cứ ai cũng có thể chiến đấu với ông, hai người là có thể giết ông như giết gà!”, Lâm Tán nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ, cười giễu.
Mọi người gật đầu.
“Người lần trước bắt được đâu? Đưa ông ta tới đây”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lên tiếng.
“Vâng!”.
Từ Thiên gật đầu, chạy đi.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm trầm được đưa từ dưới tầng hầm đến sơn trang.
Người đàn ông tên là Lâm Tán, chỉ là tán tu của gia tộc chính Lâm Thị, chấp hành một vài nhiệm vụ ám sát.
Đối với võ giả thế tục, nhân vật như vậy muốn giết ai cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại thất bại ở Giang Thành.
“Ông Lâm Tán, ngồi đi, không biết tối hôm qua ông ngủ có ngon không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, cậu cũng họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, đã vậy chắc cậu cũng biết người họ Lâm đều không sợ chết! Cậu muốn giết tôi thì ra tay đi, còn nếu muốn khai thác được thông tin gì từ miệng tôi thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi! Vì tôi sẽ không nói ra một chữ nào đâu!”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Thế thì chưa chắc, tôi hỏi vài câu, ông nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Tán nhíu mày, trầm giọng: “Vậy cậu hỏi đi!”.
“Gia tộc chính Lâm Thị đã cử hơn trăm người đến đây giết tôi. Tôi hỏi thực lực của hơn một trăm cao thủ này có so được với ông ta không?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ.
Lâm Tán liếc nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.
Cao thủ thế này mà sao lần bao vây trước đây ông ta không xuất hiện?
Nhưng khi nghe Lâm Chính nói hơn một trăm cao thủ của Lâm Thị sắp sửa giết tới đây, trong lòng ông ta cũng có phần kích động.
“Nhà họ Lâm cao thủ vô số, cao thủ ở trình độ nào cũng có, tôi đâu thể biết được cậu đang nói về nhóm người nào?”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính vẫy tay, Tào Tùng Dương lập tức lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn.
Trên ảnh là những bóng người mà tai mắt của Lâm Chính ở biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh chụp được.
“Chắc ông biết những người này chứ?”, Lâm Chính chỉ vào ảnh, hỏi.
Lâm Tán liếc nhìn, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu tiêu đời rồi! Giang Thành các cậu tiêu đời rồi! Gia tộc Lâm Thị nổi giận rồi! Bọn họ nổi giận rồi! Ha ha ha ha, ngay cả những cao thủ này cũng điều động, trên trời đất này không ai cứu được các cậu đâu, ha ha ha ha…”.
Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Khốn nạn!”.
Trương Thất Dạ nổi giận, tát vào mặt Lâm Tán.
Lâm Tán dừng cười, lạnh lùng nhìn Trương Thất Dạ.
“Đám nhãi nhép, đến rồi cũng sẽ phải chết! Ông nghĩ bọn họ có thể cứu được ông? Đừng nằm mơ nữa!”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Nhãi nhép? Ha, ngu xuẩn! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của gia tộc Lâm Thị! Mặc dù bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, nhưng cũng tính là không tệ, thậm chí đặt trước mặt ông cũng sẽ là ngọn núi cao không thể vượt qua! Tôi nói cho ông biết, thành viên của ba đội này bất cứ ai cũng có thể chiến đấu với ông, hai người là có thể giết ông như giết gà!”, Lâm Tán nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ, cười giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.