Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4906
Bạch Long
21/04/2024
“Vậy ông chuẩn bị đi, ba ngày sau Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tới tính sổ nhà họ Lâm, lúc đó nhà họ Lâm sẽ điều động toàn bộ lực lượng để đánh nhau với Thần Hỏa Tôn Giả, ông nhân cơ hội ra tay, lẻn vào trong tìm cho tôi tất cả những thứ tôi cần là được”, Lâm Chính nói.
“Rốt cuộc cậu muốn thứ gì vậy?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông từng nghe nới về Hồng Mông Huyền Thiết chưa?”
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng nhà họ Lâm có tài liệu liên quan tới nói. Tôi muốn ông tìm nó cho tôi”, Lâm Chính nói.
Trương Thất Dạ gật đầu: “Cậu yên tâm, cứ để tôi lo”.
“Mau đi đi”.
“Được”, Trương Thất Dạ chắp tay, quay người rời đi.
Lâm Chính thở phào. Trương Thất Dạ ra tay thì chắc chắn là không thành vấn đề.Giờ thứ anh cần là chờ đợi tin tức.
Reng reng…Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông. Lâm Chính nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng của Tần Bách Tùng.
“Thưa thầy cô Liễu tỉnh lại rồi”.
“Như Thi sao?”
Lâm Chính hô lớn: “Tôi sẽ tới ngay”, nói xong anh tắt máy và vội vàng đi tới Huyền Y Phái.
Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.
“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào phòng hồi sức.
“Lâm Chính”.
Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.
“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi…tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.
“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.
Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân…vẫn chưa có lực”.
“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn anh”, Liễu Như Thi đỏ mặt.
“Không cần khách sáo”.
“Lâm Chính…giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?”
“Có thể đẩy tôi ra ngoài không?”, Liễu Như Thi nhìn anh.
Lâm Chính giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Một lúc sau anh lấy xe lăn, đỡ Như Thi xuống giường. Liễu Như Thi bặm môi, không dám nhìn Lâm Chính. Sau khi ngồi vào ghế, cô được anh đẩy ra ngoài, đi tới bên bờ sông.
“Rốt cuộc cậu muốn thứ gì vậy?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông từng nghe nới về Hồng Mông Huyền Thiết chưa?”
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng nhà họ Lâm có tài liệu liên quan tới nói. Tôi muốn ông tìm nó cho tôi”, Lâm Chính nói.
Trương Thất Dạ gật đầu: “Cậu yên tâm, cứ để tôi lo”.
“Mau đi đi”.
“Được”, Trương Thất Dạ chắp tay, quay người rời đi.
Lâm Chính thở phào. Trương Thất Dạ ra tay thì chắc chắn là không thành vấn đề.Giờ thứ anh cần là chờ đợi tin tức.
Reng reng…Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông. Lâm Chính nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng của Tần Bách Tùng.
“Thưa thầy cô Liễu tỉnh lại rồi”.
“Như Thi sao?”
Lâm Chính hô lớn: “Tôi sẽ tới ngay”, nói xong anh tắt máy và vội vàng đi tới Huyền Y Phái.
Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.
“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào phòng hồi sức.
“Lâm Chính”.
Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.
“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi…tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.
“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.
Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân…vẫn chưa có lực”.
“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn anh”, Liễu Như Thi đỏ mặt.
“Không cần khách sáo”.
“Lâm Chính…giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?”
“Có thể đẩy tôi ra ngoài không?”, Liễu Như Thi nhìn anh.
Lâm Chính giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Một lúc sau anh lấy xe lăn, đỡ Như Thi xuống giường. Liễu Như Thi bặm môi, không dám nhìn Lâm Chính. Sau khi ngồi vào ghế, cô được anh đẩy ra ngoài, đi tới bên bờ sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.