Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4969
Bạch Long
21/04/2024
Lâm Chính nhanh chóng tiếp cận Bạch Viêm, nện mạnh một quyền vào lồng ngực ông ta.
Phụt!
Bạch Viêm phun ra máu tươi, lại lần nữa bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
“Khốn kiếp!”.
Hắc Hỏa nghiến răng, gầm lớn một tiếng, đánh ra một quả cầu lửa có đường kính gần 10m, ném về phía Lâm Chính.
Rầm!
Quả cầu lửa rơi xuống đất, mặt đất nát bét, cả Lưu Viêm Trũng cũng chấn động.
Nhưng vụ nổ còn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lao ra khỏi ngọn lửa ngùn ngụt, đánh về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng có kết cục giống Bạch Viêm.
“Chấm dứt rồi! Chúng ta đã không còn bất cứ phần thắng nào!”.
Bạch Viêm chứng kiến cảnh tượng này, ôm lồng ngực bò dậy, khàn giọng nói.
“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”
“Không cần thiết nữa rồi”.
Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”.
“Không thể nào…”, Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.
“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.
“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.
“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.
Hắc Hỏa im lặng.
“Người trẻ, cậu thắng rồi, tôi nghĩ mục đích của cậu đã đạt tới rồi đúng không. Hỏa chủng của cậu đã dung hợp hoàn toàn, thậm chí cậu lấy luôn cả dị hỏa ở đây rồi”, Bạch Viêm nói.
Dù Bạch Viêm không nỡ nhưng cũng bất lực, vì Bạch Viêm không thể nuốt lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả danh dự của chủ nhân…Hắc Hỏa, Bạch Viêm cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ không ngờ hai người họ liên thủ mà vẫn thua bởi một người trẻ. Đúng là họ già rồi sao?
Lâm Chính cũng chẳng buồn khách khí, anh thu hồi công pháp, thở hổn hển đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Thực ra trạng thái của anh lúc này cực kỳ không tốt. Mặc dù anh thắng nhưng bị tiêu hao rất nhiều sức lực, cộng thêm với việc dung hợp hỏa chủng và sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận nên anh mệt vô cùng. Dù vậy nếu phải chiến đấu tiếp thì anh cũng không hề sợ Bạch Viêm, Hắc Hỏa. Vì họ cũng bị mất sức nhiều hơn anh.
“Thắng rồi”.
“Tốt quá rồi”.
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn”, đám người Dịch Tiên Thiên mừng rỡ chạy tới.
Nhưng đúng lúc này…Ngọn đảo nổi lên giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện vô số bóng hình. Ngay cả Bạch Viêm, Hắc Hỏa cũng bị những người này bao vây. Đó chính là Ngạo Ưng mà trước đó đã rời đi cùng với Đao Mặc Long.
Phụt!
Bạch Viêm phun ra máu tươi, lại lần nữa bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
“Khốn kiếp!”.
Hắc Hỏa nghiến răng, gầm lớn một tiếng, đánh ra một quả cầu lửa có đường kính gần 10m, ném về phía Lâm Chính.
Rầm!
Quả cầu lửa rơi xuống đất, mặt đất nát bét, cả Lưu Viêm Trũng cũng chấn động.
Nhưng vụ nổ còn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lao ra khỏi ngọn lửa ngùn ngụt, đánh về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng có kết cục giống Bạch Viêm.
“Chấm dứt rồi! Chúng ta đã không còn bất cứ phần thắng nào!”.
Bạch Viêm chứng kiến cảnh tượng này, ôm lồng ngực bò dậy, khàn giọng nói.
“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”
“Không cần thiết nữa rồi”.
Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”.
“Không thể nào…”, Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.
“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.
“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.
“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.
Hắc Hỏa im lặng.
“Người trẻ, cậu thắng rồi, tôi nghĩ mục đích của cậu đã đạt tới rồi đúng không. Hỏa chủng của cậu đã dung hợp hoàn toàn, thậm chí cậu lấy luôn cả dị hỏa ở đây rồi”, Bạch Viêm nói.
Dù Bạch Viêm không nỡ nhưng cũng bất lực, vì Bạch Viêm không thể nuốt lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả danh dự của chủ nhân…Hắc Hỏa, Bạch Viêm cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ không ngờ hai người họ liên thủ mà vẫn thua bởi một người trẻ. Đúng là họ già rồi sao?
Lâm Chính cũng chẳng buồn khách khí, anh thu hồi công pháp, thở hổn hển đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Thực ra trạng thái của anh lúc này cực kỳ không tốt. Mặc dù anh thắng nhưng bị tiêu hao rất nhiều sức lực, cộng thêm với việc dung hợp hỏa chủng và sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận nên anh mệt vô cùng. Dù vậy nếu phải chiến đấu tiếp thì anh cũng không hề sợ Bạch Viêm, Hắc Hỏa. Vì họ cũng bị mất sức nhiều hơn anh.
“Thắng rồi”.
“Tốt quá rồi”.
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn”, đám người Dịch Tiên Thiên mừng rỡ chạy tới.
Nhưng đúng lúc này…Ngọn đảo nổi lên giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện vô số bóng hình. Ngay cả Bạch Viêm, Hắc Hỏa cũng bị những người này bao vây. Đó chính là Ngạo Ưng mà trước đó đã rời đi cùng với Đao Mặc Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.