Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4987
Bạch Long
21/04/2024
Trương Thất Dạ cũng tỏ vẻ khó xử, mặt nhăn mày nhó.
Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: “Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi”.
“Hả… Được…”
Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.
Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.
Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.
“Thần y Lâm… rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”
“Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi”.
“Vậy cậu…”
“Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?”, Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào… thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?”.
“Tôi có ý định này”.
“Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!”, Trương Thất Dạ nhíu mày nói.
“Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây”, Lâm Chính lắc đầu.
Trương Thất Dạ sửng sốt: “Vậy ý của cậu là gì?”.
“Có biết lần này có mấy lực lượng đi lấy Hồng Mông Huyền Thiết không?”.
“Có 13 lực lượng”.
“Phái người theo dõi các thế lực và gia tộc đứng sau 13 lực lượng này, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu có người đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết, thì chắc chắn gia tộc phía sau bọn họ sẽ dốc toàn lực để chi viện bảo vệ Huyền Thiết. Nếu lực lượng của gia tộc nào bỗng dưng có hành động, thì có thể chắc chắn Hồng Mông Huyền Thiết ở nhà đó. Sau đó chúng ta lại phân tích xem sau khi rời khỏi hoang mạc Đại Tây bọn họ sẽ trở về theo tuyến đường nào, rồi phái người mai phục giữa đường. Như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Trương Thất Dạ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên.
“Cách này hay! Hay! Hay lắm! Ha ha ha!”.
“Bảo ngay đám người Nguyên Tinh sắp xếp đi”.
“Không vấn đề gì”.
Trương Thất Dạ mỉm cười, vội vàng rời khỏi trang viên.
Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: “Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi”.
“Hả… Được…”
Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.
Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.
Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.
“Thần y Lâm… rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”
“Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi”.
“Vậy cậu…”
“Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?”, Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào… thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?”.
“Tôi có ý định này”.
“Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!”, Trương Thất Dạ nhíu mày nói.
“Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây”, Lâm Chính lắc đầu.
Trương Thất Dạ sửng sốt: “Vậy ý của cậu là gì?”.
“Có biết lần này có mấy lực lượng đi lấy Hồng Mông Huyền Thiết không?”.
“Có 13 lực lượng”.
“Phái người theo dõi các thế lực và gia tộc đứng sau 13 lực lượng này, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu có người đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết, thì chắc chắn gia tộc phía sau bọn họ sẽ dốc toàn lực để chi viện bảo vệ Huyền Thiết. Nếu lực lượng của gia tộc nào bỗng dưng có hành động, thì có thể chắc chắn Hồng Mông Huyền Thiết ở nhà đó. Sau đó chúng ta lại phân tích xem sau khi rời khỏi hoang mạc Đại Tây bọn họ sẽ trở về theo tuyến đường nào, rồi phái người mai phục giữa đường. Như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Trương Thất Dạ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên.
“Cách này hay! Hay! Hay lắm! Ha ha ha!”.
“Bảo ngay đám người Nguyên Tinh sắp xếp đi”.
“Không vấn đề gì”.
Trương Thất Dạ mỉm cười, vội vàng rời khỏi trang viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.