Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4989
Bạch Long
21/04/2024
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải trả lời như thế nào.
“Lâm Chính, anh tới đây”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính lập tức bước tới. Một giây sau, Lạc Thiên đổ vào người anh, khóc nức nở. Lâm Chính do dự, sau đó khẽ vỗ lưng Lạc Thiên, an ủi cô.
Lạc Thiên càng đau lòng, tuyệt vọng hơn. Cô cảm giác như bao nhiêu uất ức đang được tuôn ra hết theo giọt nước mắt.
Trong sân vang lên toàn là tiếng khóc thê lương. Những người khác nhà họ Lạc thấy vậy cũng khóc to hơn.
Đúng lúc này, có một đám người ầm ầm đi vào sân. Mọi người im lặng, quay qua nhìn. Họ thấy nhóm người mặc áo đỏ, còn cưỡi ngựa trắng đứng đó.
Lạc Thiên tức giận. Các quan khách cũng cảm thấy khó chịu. Ở đây đang có đám mà dám khua chiêng gõ trống mặc đồ đỏ rực. Tới gây sự hay gì?
“Các người là ai? Sao lại tới đây làm loạn?”, Lạc Thiên nhìn người đàn ông và hét lên.
Thế nhưng người này không hề sợ hãi, chỉ lấy ra một biên bản, vứt xuống đất và nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không tới làm loạn, mà tới thực hiện lời hữa. Hôm nay Lạc Bắc Minh đã chết thì nhà họ Lạc cũng nên gả Lạc Thiên cho tôi rồi”.
Cả nhà họ Lạc tái mặt. Lạc Thiên cũng bàng hoàng. Cô vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, cưỡi ngựa trắng.
“Lạc Thiên, người đó là ai vậy?”, Lâm Chính chau mày. Anh hỏi.
“Mau đưa tôi đi với…mau đưa tôi đi với…”, Lạc Thiên run rẩy kêu lên như người mất hồn…
Biểu hiện của Lạc Thiên như vậy khiến Lâm Chính càng thêm khó hiểu.
Anh vội vàng an ủi Lạc Thiên: “Tiểu Thiên đừng sợ, có tôi ở đây, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ che chắn giúp cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”.
Lạc Thiên nghe vậy mới bình tĩnh lại được chút, nhưng cơ thể vẫn không thể kìm chế mà run rẩy.
“Anh Lâm, người đó… có lẽ là người của sơn trang Thánh Y!”.
“Sơn trang Thánh Y? Tôi chưa từng nghe qua”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sơn trang Thánh Y là một thế lực xa xưa còn bí mật hơn cả tông phái ẩn thế! Đó là khi tôi mười tuổi, tôi và ông nội ra ngoài hái thuốc, hái được một thảo dược hiếm có. Ông nội rất vui, cho rằng gần thảo dược hiếm có chắc chắn vẫn còn thảo dược thần kỳ, thế nên tiếp tục dẫn tôi đi tìm. Không ngờ chúng tôi lại vào nhầm địa bàn của sơn trang Thánh Y.
“Ông nội không may bị chướng khí mà sơn trang Thánh Y bố trí gần sơn trang làm bị thương, trúng độc nặng, mạng sống không giữ được bao lâu. Để cứu ông nội, tôi đã chạy vào sơn trang cầu xin chữa trị, người của sơn trang nói muốn cứu ông nội tôi cũng được, nhưng tôi phải gả vào sơn trang Thánh Y.
“Lúc đó tôi chỉ muốn cứu ông nội nên đã đồng ý, không ngờ ông nội lại khăng khăng không chịu. Ông ấy cảm thấy ông ấy đã liên lụy đến tôi, áy náy trong lòng. Cuối cùng bởi vì tôi năn nỉ nên ông ấy đã thỏa hiệp, nói rằng ngày ông ấy chết, sơn trang Thánh Y có thể đưa người đến nhà họ Lạc cầu hôn. Chỉ là không ngờ ngày đó đã đến thật rồi!”, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.
“Sau chuyện lần đó, ông nội nhiều lần sử dụng sức mạnh của Cổ Phái điều tra sơn trang Thánh Y. Tuy rằng không có được tài liệu gì nhiều, nhưng cũng biết được một vài chân tướng. Hóa ra sơn trang Thánh Y đó lánh đời là vì bọn họ vẫn luôn nghiên cứu y thuật cấm kị! Ông nội nói với tôi, nếu ông ấy chết, tôi phải chạy trốn khỏi nhà họ Lạc ngay, mai danh ẩn tích. Ông ấy nói nếu tôi gả vào sơn trang Thánh Y ắt sẽ chết không toàn thây, xương cốt khôgn còn. Tôi vốn định đợi sau khi chôn cất ông nội rồi sẽ đi, nào ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy…”.
Lạc Thiên đau khổ nói: “Tôi không sợ gả tới đó, mà chỉ sợ sơn trang Thánh Y sẽ làm liên lụy tới nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ tôi… phải làm sao đây?”.
Lạc Thiên nắm chặt cánh tay Lâm Chính, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội.
“Lâm Chính, anh tới đây”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính lập tức bước tới. Một giây sau, Lạc Thiên đổ vào người anh, khóc nức nở. Lâm Chính do dự, sau đó khẽ vỗ lưng Lạc Thiên, an ủi cô.
Lạc Thiên càng đau lòng, tuyệt vọng hơn. Cô cảm giác như bao nhiêu uất ức đang được tuôn ra hết theo giọt nước mắt.
Trong sân vang lên toàn là tiếng khóc thê lương. Những người khác nhà họ Lạc thấy vậy cũng khóc to hơn.
Đúng lúc này, có một đám người ầm ầm đi vào sân. Mọi người im lặng, quay qua nhìn. Họ thấy nhóm người mặc áo đỏ, còn cưỡi ngựa trắng đứng đó.
Lạc Thiên tức giận. Các quan khách cũng cảm thấy khó chịu. Ở đây đang có đám mà dám khua chiêng gõ trống mặc đồ đỏ rực. Tới gây sự hay gì?
“Các người là ai? Sao lại tới đây làm loạn?”, Lạc Thiên nhìn người đàn ông và hét lên.
Thế nhưng người này không hề sợ hãi, chỉ lấy ra một biên bản, vứt xuống đất và nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không tới làm loạn, mà tới thực hiện lời hữa. Hôm nay Lạc Bắc Minh đã chết thì nhà họ Lạc cũng nên gả Lạc Thiên cho tôi rồi”.
Cả nhà họ Lạc tái mặt. Lạc Thiên cũng bàng hoàng. Cô vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, cưỡi ngựa trắng.
“Lạc Thiên, người đó là ai vậy?”, Lâm Chính chau mày. Anh hỏi.
“Mau đưa tôi đi với…mau đưa tôi đi với…”, Lạc Thiên run rẩy kêu lên như người mất hồn…
Biểu hiện của Lạc Thiên như vậy khiến Lâm Chính càng thêm khó hiểu.
Anh vội vàng an ủi Lạc Thiên: “Tiểu Thiên đừng sợ, có tôi ở đây, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ che chắn giúp cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”.
Lạc Thiên nghe vậy mới bình tĩnh lại được chút, nhưng cơ thể vẫn không thể kìm chế mà run rẩy.
“Anh Lâm, người đó… có lẽ là người của sơn trang Thánh Y!”.
“Sơn trang Thánh Y? Tôi chưa từng nghe qua”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sơn trang Thánh Y là một thế lực xa xưa còn bí mật hơn cả tông phái ẩn thế! Đó là khi tôi mười tuổi, tôi và ông nội ra ngoài hái thuốc, hái được một thảo dược hiếm có. Ông nội rất vui, cho rằng gần thảo dược hiếm có chắc chắn vẫn còn thảo dược thần kỳ, thế nên tiếp tục dẫn tôi đi tìm. Không ngờ chúng tôi lại vào nhầm địa bàn của sơn trang Thánh Y.
“Ông nội không may bị chướng khí mà sơn trang Thánh Y bố trí gần sơn trang làm bị thương, trúng độc nặng, mạng sống không giữ được bao lâu. Để cứu ông nội, tôi đã chạy vào sơn trang cầu xin chữa trị, người của sơn trang nói muốn cứu ông nội tôi cũng được, nhưng tôi phải gả vào sơn trang Thánh Y.
“Lúc đó tôi chỉ muốn cứu ông nội nên đã đồng ý, không ngờ ông nội lại khăng khăng không chịu. Ông ấy cảm thấy ông ấy đã liên lụy đến tôi, áy náy trong lòng. Cuối cùng bởi vì tôi năn nỉ nên ông ấy đã thỏa hiệp, nói rằng ngày ông ấy chết, sơn trang Thánh Y có thể đưa người đến nhà họ Lạc cầu hôn. Chỉ là không ngờ ngày đó đã đến thật rồi!”, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.
“Sau chuyện lần đó, ông nội nhiều lần sử dụng sức mạnh của Cổ Phái điều tra sơn trang Thánh Y. Tuy rằng không có được tài liệu gì nhiều, nhưng cũng biết được một vài chân tướng. Hóa ra sơn trang Thánh Y đó lánh đời là vì bọn họ vẫn luôn nghiên cứu y thuật cấm kị! Ông nội nói với tôi, nếu ông ấy chết, tôi phải chạy trốn khỏi nhà họ Lạc ngay, mai danh ẩn tích. Ông ấy nói nếu tôi gả vào sơn trang Thánh Y ắt sẽ chết không toàn thây, xương cốt khôgn còn. Tôi vốn định đợi sau khi chôn cất ông nội rồi sẽ đi, nào ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy…”.
Lạc Thiên đau khổ nói: “Tôi không sợ gả tới đó, mà chỉ sợ sơn trang Thánh Y sẽ làm liên lụy tới nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ tôi… phải làm sao đây?”.
Lạc Thiên nắm chặt cánh tay Lâm Chính, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.