Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4
Bạch Long
19/04/2024
“Con bé này, người ta đã không muốn bị quấy rầy rồi, cháu đừng gây thêm phiền toái nữa!”
“Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì ông sẽ chết mất!”, cô gái chực òa khóc.
“Giàu sang có mệnh, sống chết có số”, ông lão yếu ớt khuyên.
Vừa dứt lời, đôi mắt ông đã nhắm lại, cả người đổ ập xuống.
“Ông nội! Ông nội ơi!”
Cô gái thét lên thảm thiết, vội vã lay ông lão nhưng có làm thế nào ông cũng không tỉnh dậy.
Trong cơn tuyệt vọng, cô gái bỗng nhoài người lên quỳ xuống, nức nở van xin Lâm Chính: “Tôi xin anh, xin anh làm ơn cứu ông tôi với!”
“Cô đang làm phiền mẹ tôi đấy, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi”.
Lâm Chính khẽ nghiêng tay, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo.
“Ông tôi sắp chết mất rồi!” Cô gái nghẹn ngào: “Anh làm ơn ra tay cứu ông tôi với…”
Tiếng khóc than không ngừng của cô gái khiến nghĩa trang cũng trở nên ồn ào.
“Xem ra cô không muốn hiểu lời tôi nói”.
“Tôi xin lỗi anh, nhưng ông tôi sắp chết mất rồi! Nếu anh bằng lòng cứu ông tôi, nhà họ Hạ xin được sửa chữa nghĩa trang, tu sửa mộ phần của mẹ anh, Hạ Thu Ân tôi cũng bằng lòng túc trực ba năm bên linh cữu bà ấy! Có được không?”, cô gái nói qua làn nước mắt.
Những lời này rốt cuộc đã chạm được đến Lâm Chính.
Anh quay đầu nhìn cô ta, khẽ nói sau một thoáng do dự: “Không cần túc trực bên linh cữu, nhưng tu sửa mộ phần mẹ tôi thì cũng được, xem như tôi trả hiếu vậy”.
“Anh bằng lòng ư?”
Cô gái mừng quýnh.
Lâm Chính gật đầu, đoạn đi đến cạnh ông lão, rút ra một cây châm bạc dài cỡ nửa tấc, lại chỉ mỏng như sợi tóc ra từ túi châm đeo bên hông, thận trọng đâm vào giữa mày ông lão.
Ngay lập tức, ông lão vốn đã rơi vào hôn mê bỗng co giật, há miệng ra hít vào một hơi thật lớn.
“Ông ơi!”, cô gái kích động la lên.
“Người của cô có thể đến trong vòng một tiếng không?”
“Tôi đã gửi vị trí cho họ, nửa tiếng nữa họ sẽ đến”.
“Vậy là đủ rồi. Nội trong một tiếng này, chỉ cần đưa vào bệnh viện truyền máu là được, nếu chậm hơn thì cứ đưa vào nhà xác hỏa táng thôi”.
Nói xong, Lâm Chính nhặt túi hành lý đặt trên mặt đất lên, xoay người rời đi.
“Này anh ơi, anh tên gì?”, cô gái vội vã gọi lại, nhưng Lâm Chính đã biến mất giữa màn đêm, để lại cô ta nhìn mãi theo bóng dáng anh với vẻ mờ mịt.
Đột nhiên, khóe mắt cô ta phát hiện thấy vật gì đó gần ngôi mộ, khi cúi xuống thì phát hiện ra đó là một tấm vé xe.
Cô ta vội vàng chạy đến nhặt nó lên.
“Giáng Thành? Lâm Chính?”
Trên tàu hỏa chạy về Giáng Thành.
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy nghĩ.
Lúc hạ táng mẹ, anh không chạy đến kịp, lần này đi tảo mộ cho mẹ, cũng xem như giải quyết xong một mối lo.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì ông sẽ chết mất!”, cô gái chực òa khóc.
“Giàu sang có mệnh, sống chết có số”, ông lão yếu ớt khuyên.
Vừa dứt lời, đôi mắt ông đã nhắm lại, cả người đổ ập xuống.
“Ông nội! Ông nội ơi!”
Cô gái thét lên thảm thiết, vội vã lay ông lão nhưng có làm thế nào ông cũng không tỉnh dậy.
Trong cơn tuyệt vọng, cô gái bỗng nhoài người lên quỳ xuống, nức nở van xin Lâm Chính: “Tôi xin anh, xin anh làm ơn cứu ông tôi với!”
“Cô đang làm phiền mẹ tôi đấy, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi”.
Lâm Chính khẽ nghiêng tay, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo.
“Ông tôi sắp chết mất rồi!” Cô gái nghẹn ngào: “Anh làm ơn ra tay cứu ông tôi với…”
Tiếng khóc than không ngừng của cô gái khiến nghĩa trang cũng trở nên ồn ào.
“Xem ra cô không muốn hiểu lời tôi nói”.
“Tôi xin lỗi anh, nhưng ông tôi sắp chết mất rồi! Nếu anh bằng lòng cứu ông tôi, nhà họ Hạ xin được sửa chữa nghĩa trang, tu sửa mộ phần của mẹ anh, Hạ Thu Ân tôi cũng bằng lòng túc trực ba năm bên linh cữu bà ấy! Có được không?”, cô gái nói qua làn nước mắt.
Những lời này rốt cuộc đã chạm được đến Lâm Chính.
Anh quay đầu nhìn cô ta, khẽ nói sau một thoáng do dự: “Không cần túc trực bên linh cữu, nhưng tu sửa mộ phần mẹ tôi thì cũng được, xem như tôi trả hiếu vậy”.
“Anh bằng lòng ư?”
Cô gái mừng quýnh.
Lâm Chính gật đầu, đoạn đi đến cạnh ông lão, rút ra một cây châm bạc dài cỡ nửa tấc, lại chỉ mỏng như sợi tóc ra từ túi châm đeo bên hông, thận trọng đâm vào giữa mày ông lão.
Ngay lập tức, ông lão vốn đã rơi vào hôn mê bỗng co giật, há miệng ra hít vào một hơi thật lớn.
“Ông ơi!”, cô gái kích động la lên.
“Người của cô có thể đến trong vòng một tiếng không?”
“Tôi đã gửi vị trí cho họ, nửa tiếng nữa họ sẽ đến”.
“Vậy là đủ rồi. Nội trong một tiếng này, chỉ cần đưa vào bệnh viện truyền máu là được, nếu chậm hơn thì cứ đưa vào nhà xác hỏa táng thôi”.
Nói xong, Lâm Chính nhặt túi hành lý đặt trên mặt đất lên, xoay người rời đi.
“Này anh ơi, anh tên gì?”, cô gái vội vã gọi lại, nhưng Lâm Chính đã biến mất giữa màn đêm, để lại cô ta nhìn mãi theo bóng dáng anh với vẻ mờ mịt.
Đột nhiên, khóe mắt cô ta phát hiện thấy vật gì đó gần ngôi mộ, khi cúi xuống thì phát hiện ra đó là một tấm vé xe.
Cô ta vội vàng chạy đến nhặt nó lên.
“Giáng Thành? Lâm Chính?”
Trên tàu hỏa chạy về Giáng Thành.
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy nghĩ.
Lúc hạ táng mẹ, anh không chạy đến kịp, lần này đi tảo mộ cho mẹ, cũng xem như giải quyết xong một mối lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.