Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4995
Bạch Long
21/04/2024
Băng Thanh mặt tối sầm. Châm pháp của người này không chỉ nhanh mà còn chính xác và tàn độc. Chắc chắn không phải là châm thuật mà người bình thường có thể sở hữu.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Băng Thanh trầm giọng.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bỏ mũ ra. Người nhà họ Lạc thất thanh: “Thần y Lâm”.
“Hóa ra là thần y Lâm. Tốt quá rồi. Nhà họ Lạc được cứu rồi”, người nhà họ Lạc mừng tới rơi nước mắt. Thật không ngờ thần y Lâm lại tới giúp họ. Có một người như vậy trấn áp thì họ còn gì phải lo lắng nữa.
“Lạc Thiên, cháu và thần y Lâm thật sự…”, Lạc Phong cảm thấy kích động lắm nhưng ngập ngừng.
Lạc Phong bảo vệ Lạc Thiên cũng chính là vì nguyên nhân này. Ông cụ trước khi qua đời đã dặn là phải bảo vệ Lạc Thiên. Lúc đó Lạc Phong còn chưa hiểu. Giờ thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
“Anh chính là thần y Lâm?”, Băng Thanh cũng bàng hoàng.
“Lạc Thiên là em gái tôi. Tôi bảo vệ cô ấy, các người về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy sao?”
Băng Thanh bặm môi: “Nhưng lời hứa thì cũng đã hứa rồi. Hôm nay cô ta phải được gả cho sơn trang Thánh Y của chúng tôi. Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi chúng tôi để đi đâu? Rồi tôi về ăn nói thế nào với bố của tôi?”
“Các người đục nước béo cò, làm khó một cô gái khi đó mới có mười tuổi mà không thấy vô liêm sỉ à? Khi đó sao các người không thấy nhục, giờ lại hỏi tôi thể diện của các người để ở đâu. Các người không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Anh…thần y Lâm! Anh đừng tưởng y thuật của mình giỏi là anh có thể ngông. Tôi nói cho anh biết, chút y thuật của anh chẳng là gì so với sơn trang của chúng tôi đâu”, Băng Thanh tức giận.
“Có thể là như vậy nhưng tôi có thể trấn áp được cô”, Lâm Chính đáp.
“Khốn nạn”, Băng Thanh tức giận và không cam tâm. Cô ta định ra lệnh cướp dâu nhưng như vậy thì khác gì là thừa nhận y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Điều đó sẽ càng để lại hậu quả.
Băng Thanh hít một hơi thật sâu: “Thần y Lâm, anh bảo vệ họ được một lần nhưng không bảo vệ được một đời đâu. Dù hôm nay tôi không đưa được người đi thì sơn trang cũng sẽ cử những kẻ mạnh hơn tới đòi người. Anh không thể nào bảo vệ họ cả đời được. Hơn nữa, lần sau sơn trang sẽ không khách khí thế này nữa, chúng tôi sẽ khai sát giới. Lẽ nào anh muốn nhà họ Lạc bị diệt vong?”
Lâm Chính chau mày, anh cũng biết cần phải nghĩ ra được cách giải quyết hoàn hảo.
Lúc này Băng Thanh lên tiếng: “Hay là chúng ta đấu một trận nữa đi”.
“Còn đấu sao?”
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô cảm thấy cô có thể là đối thủ của tôi không?”
“Tôi thừa nhận về y thuật thì tôi không bằng anh nhưng nó không có nghĩa tôi thua anh về mọi mặt. Thần y Lâm, nếu nhưng anh đồng ý đấu với tôi một trận thì tôi sẽ xử lý hoàn hảo mọi chuyện”, đôi mắt Băng Thanh ánh lên vẻ quỷ dị.
“Cách gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Sơn trang dám nhập thế đòi người và không hề kiêng dè thế lực nào là vì có lời hứa này. Nếu như có thêm một lời hứa khác được đưa ra thì chẳng phải là mọi chuyện được giải quyết hay sao?”
Băng Thanh cười: “Thế này đi, tôi và anh đấu một trận. Tôi thắng thì anh giao người cho tôi. Nếu tôi thua thì tôi sẽ lập một biên bản cho anh. Có biên bản này sơn, trang sẽ không dám làm khó Lạc Thiên nữa?”
“Biên bản hứa sẽ không là phiền Lạc Thiên? Cô không phải trang chủ, không đưa ra quyết định được thì biên bản cũng không có tác dụng”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng vậy. Chuyện của Lạc Thiên tôi không có quyền quyết định nhưng tôi có thể quyết định những việc của chính tôi”.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Băng Thanh trầm giọng.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bỏ mũ ra. Người nhà họ Lạc thất thanh: “Thần y Lâm”.
“Hóa ra là thần y Lâm. Tốt quá rồi. Nhà họ Lạc được cứu rồi”, người nhà họ Lạc mừng tới rơi nước mắt. Thật không ngờ thần y Lâm lại tới giúp họ. Có một người như vậy trấn áp thì họ còn gì phải lo lắng nữa.
“Lạc Thiên, cháu và thần y Lâm thật sự…”, Lạc Phong cảm thấy kích động lắm nhưng ngập ngừng.
Lạc Phong bảo vệ Lạc Thiên cũng chính là vì nguyên nhân này. Ông cụ trước khi qua đời đã dặn là phải bảo vệ Lạc Thiên. Lúc đó Lạc Phong còn chưa hiểu. Giờ thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
“Anh chính là thần y Lâm?”, Băng Thanh cũng bàng hoàng.
“Lạc Thiên là em gái tôi. Tôi bảo vệ cô ấy, các người về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy sao?”
Băng Thanh bặm môi: “Nhưng lời hứa thì cũng đã hứa rồi. Hôm nay cô ta phải được gả cho sơn trang Thánh Y của chúng tôi. Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi chúng tôi để đi đâu? Rồi tôi về ăn nói thế nào với bố của tôi?”
“Các người đục nước béo cò, làm khó một cô gái khi đó mới có mười tuổi mà không thấy vô liêm sỉ à? Khi đó sao các người không thấy nhục, giờ lại hỏi tôi thể diện của các người để ở đâu. Các người không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Anh…thần y Lâm! Anh đừng tưởng y thuật của mình giỏi là anh có thể ngông. Tôi nói cho anh biết, chút y thuật của anh chẳng là gì so với sơn trang của chúng tôi đâu”, Băng Thanh tức giận.
“Có thể là như vậy nhưng tôi có thể trấn áp được cô”, Lâm Chính đáp.
“Khốn nạn”, Băng Thanh tức giận và không cam tâm. Cô ta định ra lệnh cướp dâu nhưng như vậy thì khác gì là thừa nhận y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Điều đó sẽ càng để lại hậu quả.
Băng Thanh hít một hơi thật sâu: “Thần y Lâm, anh bảo vệ họ được một lần nhưng không bảo vệ được một đời đâu. Dù hôm nay tôi không đưa được người đi thì sơn trang cũng sẽ cử những kẻ mạnh hơn tới đòi người. Anh không thể nào bảo vệ họ cả đời được. Hơn nữa, lần sau sơn trang sẽ không khách khí thế này nữa, chúng tôi sẽ khai sát giới. Lẽ nào anh muốn nhà họ Lạc bị diệt vong?”
Lâm Chính chau mày, anh cũng biết cần phải nghĩ ra được cách giải quyết hoàn hảo.
Lúc này Băng Thanh lên tiếng: “Hay là chúng ta đấu một trận nữa đi”.
“Còn đấu sao?”
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô cảm thấy cô có thể là đối thủ của tôi không?”
“Tôi thừa nhận về y thuật thì tôi không bằng anh nhưng nó không có nghĩa tôi thua anh về mọi mặt. Thần y Lâm, nếu nhưng anh đồng ý đấu với tôi một trận thì tôi sẽ xử lý hoàn hảo mọi chuyện”, đôi mắt Băng Thanh ánh lên vẻ quỷ dị.
“Cách gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Sơn trang dám nhập thế đòi người và không hề kiêng dè thế lực nào là vì có lời hứa này. Nếu như có thêm một lời hứa khác được đưa ra thì chẳng phải là mọi chuyện được giải quyết hay sao?”
Băng Thanh cười: “Thế này đi, tôi và anh đấu một trận. Tôi thắng thì anh giao người cho tôi. Nếu tôi thua thì tôi sẽ lập một biên bản cho anh. Có biên bản này sơn, trang sẽ không dám làm khó Lạc Thiên nữa?”
“Biên bản hứa sẽ không là phiền Lạc Thiên? Cô không phải trang chủ, không đưa ra quyết định được thì biên bản cũng không có tác dụng”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng vậy. Chuyện của Lạc Thiên tôi không có quyền quyết định nhưng tôi có thể quyết định những việc của chính tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.