Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5005
Bạch Long
21/04/2024
Ông ta không thể hiểu được tâm trạng của Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng không biết, một khi vật này rơi vào tay gia tộc Lâm Thị, được gia tộc Lâm Thị luyện chế thành vũ khí, Lâm Chính sẽ rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Từ lời nói của Thần Hỏa Tôn Giả có thể thấy, ngay cả ông ta cũng không dám đối đầu với uy lực của Hồng Mông Huyền Thiết.
Trước mặt thần binh tuyệt thế, những thủ đoạn của Lâm Chính sẽ vô cùng yếu ớt.
“Phải cướp Hồng Mông Huyền Thiết về!”.
“Phải chặn bọn họ lại!”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài máy bay, không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó anh đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, bỗng lấy mấy bức ảnh đó ra, quan sát lại lần nữa.
Đồng tử Lâm Chính lập tức mở lớn, sắc mặt trắng nhợt, la lên thất thanh: “Không hay, trúng kế rồi…”.
“Chuyên gia phân tích! Chuyên gia phân tích đâu rồi?”.
Lâm Chính hoàn hồn, hô lên.
Mọi người giật mình.
“Cậu Lâm, sao… sao thế?”.
Trương Thất Dạ gọi đoàn chuyên gia phân tích đến, sửng sốt hỏi.
“Đừng đến tỉnh Thiên Hành! Chúng ta trúng kế rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mau, chuyên gia phân tích lập tức phân tích cho tôi, có phải gia tộc Lâm Thị còn con đường nào khác để rút lui an toàn hay không? Mau!”, Lâm Chính hét lên.
Mọi người sợ hãi.
“Bản đồ! Mau đem bản đồ tới đây!”.
Chuyên gia phân tích hàng đầu vội hô lên.
Mọi người lấy bản đồ ra, trải xuống đất.
“Cậu Lâm, rốt cuộc… chuyện là sao?”, Trương Thất Dạ khó hiểu hỏi.
“Tôi sơ ý quá rồi! Tôi chỉ chú ý đến vết thương trên người bọn họ mà không chú ý đến tư thế đứng của bọn họ, ánh mắt của bọn họ, thậm chí là đội hình của bọn họ…”.
Lâm Chính nghiến chặt răng, đáp.
Trương Thất Dạ sửng sốt, lập tức cầm mấy bức ảnh kia lên xem tường tận, một lúc sau ông ta bừng tỉnh.
“Đội quân này của gia tộc Lâm Thị… quá rời rạc!”.
“Đúng, rời rạc! Nếu bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết thì nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cẩn thận từng bước, nhưng bọn họ lại không. Ngược lại, bọn họ buông lỏng kỷ luật, đội hình phân tán, hoàn toàn không có vẻ gì đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết. Cho nên, Hồng Mông Huyền Thiết chắc chắn không nằm trên người bọn họ! Đội ngũ này chỉ dùng để nhử chúng ta, đội ngũ thật sự đang vận chuyển Hồng Mông Huyền Thiết ắt hẳn sắp về đến gia tộc Lâm Thị rồi!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
Người xung quanh nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
“Mãn Long Cốc!”.
Lúc này, chuyên gia phân tích hàng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội nói: “Nếu đội ngũ còn lại muốn rút quân về gia tộc Lâm Thị chắc chắn sẽ đi theo hướng Mãn Long Cốc!”.
“Từ Thiên! Lập tức chuyển hướng, đi Mãn Long Cốc!”, Lâm Chính hét lên.
“Cậu Lâm, ở đó không có chỗ để máy bay hạ cánh!”.
Từ Thiên muốn khóc.
Suy cho cùng ông ta cũng không biết, một khi vật này rơi vào tay gia tộc Lâm Thị, được gia tộc Lâm Thị luyện chế thành vũ khí, Lâm Chính sẽ rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Từ lời nói của Thần Hỏa Tôn Giả có thể thấy, ngay cả ông ta cũng không dám đối đầu với uy lực của Hồng Mông Huyền Thiết.
Trước mặt thần binh tuyệt thế, những thủ đoạn của Lâm Chính sẽ vô cùng yếu ớt.
“Phải cướp Hồng Mông Huyền Thiết về!”.
“Phải chặn bọn họ lại!”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài máy bay, không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó anh đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, bỗng lấy mấy bức ảnh đó ra, quan sát lại lần nữa.
Đồng tử Lâm Chính lập tức mở lớn, sắc mặt trắng nhợt, la lên thất thanh: “Không hay, trúng kế rồi…”.
“Chuyên gia phân tích! Chuyên gia phân tích đâu rồi?”.
Lâm Chính hoàn hồn, hô lên.
Mọi người giật mình.
“Cậu Lâm, sao… sao thế?”.
Trương Thất Dạ gọi đoàn chuyên gia phân tích đến, sửng sốt hỏi.
“Đừng đến tỉnh Thiên Hành! Chúng ta trúng kế rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mau, chuyên gia phân tích lập tức phân tích cho tôi, có phải gia tộc Lâm Thị còn con đường nào khác để rút lui an toàn hay không? Mau!”, Lâm Chính hét lên.
Mọi người sợ hãi.
“Bản đồ! Mau đem bản đồ tới đây!”.
Chuyên gia phân tích hàng đầu vội hô lên.
Mọi người lấy bản đồ ra, trải xuống đất.
“Cậu Lâm, rốt cuộc… chuyện là sao?”, Trương Thất Dạ khó hiểu hỏi.
“Tôi sơ ý quá rồi! Tôi chỉ chú ý đến vết thương trên người bọn họ mà không chú ý đến tư thế đứng của bọn họ, ánh mắt của bọn họ, thậm chí là đội hình của bọn họ…”.
Lâm Chính nghiến chặt răng, đáp.
Trương Thất Dạ sửng sốt, lập tức cầm mấy bức ảnh kia lên xem tường tận, một lúc sau ông ta bừng tỉnh.
“Đội quân này của gia tộc Lâm Thị… quá rời rạc!”.
“Đúng, rời rạc! Nếu bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết thì nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cẩn thận từng bước, nhưng bọn họ lại không. Ngược lại, bọn họ buông lỏng kỷ luật, đội hình phân tán, hoàn toàn không có vẻ gì đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết. Cho nên, Hồng Mông Huyền Thiết chắc chắn không nằm trên người bọn họ! Đội ngũ này chỉ dùng để nhử chúng ta, đội ngũ thật sự đang vận chuyển Hồng Mông Huyền Thiết ắt hẳn sắp về đến gia tộc Lâm Thị rồi!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
Người xung quanh nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
“Mãn Long Cốc!”.
Lúc này, chuyên gia phân tích hàng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội nói: “Nếu đội ngũ còn lại muốn rút quân về gia tộc Lâm Thị chắc chắn sẽ đi theo hướng Mãn Long Cốc!”.
“Từ Thiên! Lập tức chuyển hướng, đi Mãn Long Cốc!”, Lâm Chính hét lên.
“Cậu Lâm, ở đó không có chỗ để máy bay hạ cánh!”.
Từ Thiên muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.