Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5022
Bạch Long
21/04/2024
“Không hay rồi! Trúng kế rồi”, ông cụ phản ứng lại. Ông ta tái mặt, vội vàng chạy về phía động phủ.
Đột nhiên…
Ầm! Một âm thanh kinh thiên từ sơn trang Thánh Y vang lên. Ngay sau đó là một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
Vô số người của sơn trang thất kinh, đồng loạt lao ra khỏi phòng. Họ ngước nhìn. Trên không trung, cột trắng kia trông vô cùng trói mắt và kỳ lạ.
“Đây là?”, Tam Thủ Y trố tròn mắt.
“Không hay rồi. Hướng này…ở Long Tuyền. Long Tuyền xảy ra chuyện rồi”.
“Mau chóng tới Long Tuyền”.
“Mau phát tín hiệu cảnh báo”, tiếng gầm vang lên. Vô số người tái mặt, vội vàng chạy về phía Long Tuyền.
Ầm ầm…Đám đông còn chưa kịp tới nơi thì đã thấy vô số cột ánh sáng phóng thẳng lên trời. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cột sáng với vẻ thất kinh và bàng hoàng…
Trang chủ sơn trang Thánh Y ở trong viện…Thánh Y Giả ra khỏi phòng, nhìn lên luồng sáng, mặt tối sầm.
“Đó là thứ gì vậy”, một cô gái xinh đẹp, mặc áo lên và hỏi.
“Đó là dị tượng thiên địa”.
“Dị tượng thiên địa sao?”
“Đúng vậy. Khi có một người hoặc một thần binh được sinh ra mà đạt được tuyệt thế của tạo hóa thì sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tượng này không thể nào giải thích được”, Thánh Y Giả nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì có phải là sơn trang của chúng ta có thần binh hoặc kỳ tài được sinh ra không?”
“Có khả năng không phải là người của sơn trang. Hướng đó là Long Tuyền, chắc chắn có người lơi dụng Long Tuyền để luyện thần binh hoặc cơ thể rồi.
Thánh Y Giả trầm giọng, mặc áo khoác, nhảy vào không gian và phóng như bay tới Long Tuyền. Tốc độ của ông ta cực nhanh. Ông ta phóng đi trong đêm như một tia điện.
Lúc tới nơi, ông ta nghe thấy tiếng gào khóc từ bên trong vọng ra. Sắc mặt của Thánh Y Giả trông vô cùng khó coi. Đây là âm thanh mà ông ta thấy rất quen thuộc. Đó chính là tiếng khóc của người đàn ông canh ngoài cửa động.
“Thánh Giả”.
“Thánh Giả”
Thánh Y Giả bước vào, mọi người đồng loạt cúi người hành lễ. Ông ta đanh mặt, bước tới bên Long Tuyền và phát hiện ông cụ đang gào khóc ở đoạn Long Tuyền bị nứt vỡ.
Cả Long Tuyền đã bị khô khốc.
“Không thể nào. Ai? Ai đã phá hủy Long Tuyền của tôi?”
Thánh Y Giả nín thở, gầm lên: “Ai đã làm?”
Thế nhưng không ai trả lời. Tam Thủ Y suy nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Đai ca, có thể là người đó…”
Thánh Y Giả lập tức hiểu ra ý của ông ta: “Lập tức bắt cậu ta cho tôi”.
“Vâng”, Tam Thủ Y không dám do dự, lập tức dẫn theo đội đệ tử tinh nhuệ nhất vội vàng đi tới nơi ở của Lâm Chính.
“Ưm…”, tiếng rên rỉ vang lên. Người đệ tử nằm sà ra cửa sổ dụi mắt, tỉnh dậy. Người này nhanh chóng giật bắn mình, vội vàng nhìn vào phía trong.Khi nhìn thấy người kia vẫn say tới mức bất tỉnh nhân sự thì người đệ tử thở phào.
Đột nhiên…
Ầm! Một âm thanh kinh thiên từ sơn trang Thánh Y vang lên. Ngay sau đó là một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
Vô số người của sơn trang thất kinh, đồng loạt lao ra khỏi phòng. Họ ngước nhìn. Trên không trung, cột trắng kia trông vô cùng trói mắt và kỳ lạ.
“Đây là?”, Tam Thủ Y trố tròn mắt.
“Không hay rồi. Hướng này…ở Long Tuyền. Long Tuyền xảy ra chuyện rồi”.
“Mau chóng tới Long Tuyền”.
“Mau phát tín hiệu cảnh báo”, tiếng gầm vang lên. Vô số người tái mặt, vội vàng chạy về phía Long Tuyền.
Ầm ầm…Đám đông còn chưa kịp tới nơi thì đã thấy vô số cột ánh sáng phóng thẳng lên trời. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cột sáng với vẻ thất kinh và bàng hoàng…
Trang chủ sơn trang Thánh Y ở trong viện…Thánh Y Giả ra khỏi phòng, nhìn lên luồng sáng, mặt tối sầm.
“Đó là thứ gì vậy”, một cô gái xinh đẹp, mặc áo lên và hỏi.
“Đó là dị tượng thiên địa”.
“Dị tượng thiên địa sao?”
“Đúng vậy. Khi có một người hoặc một thần binh được sinh ra mà đạt được tuyệt thế của tạo hóa thì sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tượng này không thể nào giải thích được”, Thánh Y Giả nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì có phải là sơn trang của chúng ta có thần binh hoặc kỳ tài được sinh ra không?”
“Có khả năng không phải là người của sơn trang. Hướng đó là Long Tuyền, chắc chắn có người lơi dụng Long Tuyền để luyện thần binh hoặc cơ thể rồi.
Thánh Y Giả trầm giọng, mặc áo khoác, nhảy vào không gian và phóng như bay tới Long Tuyền. Tốc độ của ông ta cực nhanh. Ông ta phóng đi trong đêm như một tia điện.
Lúc tới nơi, ông ta nghe thấy tiếng gào khóc từ bên trong vọng ra. Sắc mặt của Thánh Y Giả trông vô cùng khó coi. Đây là âm thanh mà ông ta thấy rất quen thuộc. Đó chính là tiếng khóc của người đàn ông canh ngoài cửa động.
“Thánh Giả”.
“Thánh Giả”
Thánh Y Giả bước vào, mọi người đồng loạt cúi người hành lễ. Ông ta đanh mặt, bước tới bên Long Tuyền và phát hiện ông cụ đang gào khóc ở đoạn Long Tuyền bị nứt vỡ.
Cả Long Tuyền đã bị khô khốc.
“Không thể nào. Ai? Ai đã phá hủy Long Tuyền của tôi?”
Thánh Y Giả nín thở, gầm lên: “Ai đã làm?”
Thế nhưng không ai trả lời. Tam Thủ Y suy nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Đai ca, có thể là người đó…”
Thánh Y Giả lập tức hiểu ra ý của ông ta: “Lập tức bắt cậu ta cho tôi”.
“Vâng”, Tam Thủ Y không dám do dự, lập tức dẫn theo đội đệ tử tinh nhuệ nhất vội vàng đi tới nơi ở của Lâm Chính.
“Ưm…”, tiếng rên rỉ vang lên. Người đệ tử nằm sà ra cửa sổ dụi mắt, tỉnh dậy. Người này nhanh chóng giật bắn mình, vội vàng nhìn vào phía trong.Khi nhìn thấy người kia vẫn say tới mức bất tỉnh nhân sự thì người đệ tử thở phào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.