Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5028
Bạch Long
21/04/2024
“Họ đều là những sát thủ được bố tôi nhận nuôi từ nhỏ, sư phụ tôi đã bồi dưỡng từ lúc bọn họ còn nhỏ, khai mạch nặn thân cho bọn họ, truyền thụ cho bọn họ các chiêu thức mạnh nhất của Huyền Thanh Các. Những người này tuy chỉ tầm tuổi tôi, nhưng ai nấy đều có thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Muốn giết người này chỉ là chuyện bỡn”, Hình Thư Trường kiêu ngạo nói.
“Thật sao?”.
Tam Thủ Y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ kéo Hình Thư Trường sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì được, tôi cho phép cậu ra tay, nhưng cậu phải giữ mạng cho cậu ta”.
“Tại sao?”.
“Chẳng giấu gì cậu, sở dĩ tôi ngăn cản cậu không phải vì sợ cậu giết cậu ta, mà là sợ cậu ta khiến cậu bị thương. Tên này có thiên phú không tệ, bản thân cũng tinh thông y thuật, tôi có ý định chiêu mộ cậu ta vào sơn trang Thánh Y, nhưng cậu ta không đồng ý. Thế nên nếu cậu chắc chắn thì tôi mong có thể mượn tay các cậu để ép buộc cậu ta”.
Dứt lời, Tam Thủ Y ghé lại gần hơn, kề tai nói nhỏ.
Hình Thư Trường lập tức bừng hiểu.
“Hóa ra là vậy”.
“Nên xin cậu hãy nương tay!”, Tam Thủ Y mỉm cười nói.
“Thôi được rồi, nếu đã là Tam Thủ Y đại nhân yêu cầu, thì tôi sẽ cho anh ta đường sống”.
Hình Thư Trường bình thản nói, rồi dẫn người đi về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu sau. Vừa nãy tôi đã xin cậu Hình rồi, hi vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng cậu ấy không đồng ý. Hay là cậu xin lỗi Băng Thanh đi, rồi chuyện này coi như bỏ qua”, Tam Thủ Y nhún vai nói, tỏ ý mình đã cố gắng hết sức.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính trầm ngâm.
Tam Thủ Y nheo mắt nhìn anh, nhếch môi cười nhạt.
Thực ra ông ta định để Lâm Chính và người của Huyền Thanh Các xảy ra mâu thuẫn vào ngày mai, với thực lực của Lâm Chính, thì chắc chắn không thể đánh lại người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần xảy ra mâu thuẫn mà Lâm Chính yếu thế, anh muốn sống thì chắc chắn phải cầu xin sự trợ giúp của sơn trang Thánh Y. Sơn trang Thánh Y có thể nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi, giữ Lâm Chính ở lại sơn trang.
Sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các đều muốn liên hôn, đương nhiên sẽ không vì một người mà phá hoại mối quan hệ của hai nhà.
Tam Thủ Y vốn tưởng rằng chuyện này phải chờ ngày mai mới xảy ra, nhưng không ngờ bây giờ đã xảy ra rồi.
Đúng là khiến người ta vui mừng bất ngờ.
“Đánh đi! Đánh nhau đi! Tốt nhất là đánh cho ta sống ngươi chết! Sau đó thì tan đàn xẻ nghé đi!”, Tam Thủ Y thầm nói, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Chỉ cần xin lỗi là được sao?”.
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
“Đương… đương nhiên, xin lỗi… là được…”, Tam Thủ Y có chút không kịp phản ứng, vô thức nói.
“Không cần quỳ sao?”.
“Việc này… không cần…”
“Vậy được, cô Trí, vừa nãy tôi đã mạo phạm, tôi rất xin lỗi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Rất hào phóng và dứt khoát.
“Thật sao?”.
Tam Thủ Y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ kéo Hình Thư Trường sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì được, tôi cho phép cậu ra tay, nhưng cậu phải giữ mạng cho cậu ta”.
“Tại sao?”.
“Chẳng giấu gì cậu, sở dĩ tôi ngăn cản cậu không phải vì sợ cậu giết cậu ta, mà là sợ cậu ta khiến cậu bị thương. Tên này có thiên phú không tệ, bản thân cũng tinh thông y thuật, tôi có ý định chiêu mộ cậu ta vào sơn trang Thánh Y, nhưng cậu ta không đồng ý. Thế nên nếu cậu chắc chắn thì tôi mong có thể mượn tay các cậu để ép buộc cậu ta”.
Dứt lời, Tam Thủ Y ghé lại gần hơn, kề tai nói nhỏ.
Hình Thư Trường lập tức bừng hiểu.
“Hóa ra là vậy”.
“Nên xin cậu hãy nương tay!”, Tam Thủ Y mỉm cười nói.
“Thôi được rồi, nếu đã là Tam Thủ Y đại nhân yêu cầu, thì tôi sẽ cho anh ta đường sống”.
Hình Thư Trường bình thản nói, rồi dẫn người đi về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu sau. Vừa nãy tôi đã xin cậu Hình rồi, hi vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng cậu ấy không đồng ý. Hay là cậu xin lỗi Băng Thanh đi, rồi chuyện này coi như bỏ qua”, Tam Thủ Y nhún vai nói, tỏ ý mình đã cố gắng hết sức.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính trầm ngâm.
Tam Thủ Y nheo mắt nhìn anh, nhếch môi cười nhạt.
Thực ra ông ta định để Lâm Chính và người của Huyền Thanh Các xảy ra mâu thuẫn vào ngày mai, với thực lực của Lâm Chính, thì chắc chắn không thể đánh lại người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần xảy ra mâu thuẫn mà Lâm Chính yếu thế, anh muốn sống thì chắc chắn phải cầu xin sự trợ giúp của sơn trang Thánh Y. Sơn trang Thánh Y có thể nhân cơ hội này làm ngư ông đắc lợi, giữ Lâm Chính ở lại sơn trang.
Sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các đều muốn liên hôn, đương nhiên sẽ không vì một người mà phá hoại mối quan hệ của hai nhà.
Tam Thủ Y vốn tưởng rằng chuyện này phải chờ ngày mai mới xảy ra, nhưng không ngờ bây giờ đã xảy ra rồi.
Đúng là khiến người ta vui mừng bất ngờ.
“Đánh đi! Đánh nhau đi! Tốt nhất là đánh cho ta sống ngươi chết! Sau đó thì tan đàn xẻ nghé đi!”, Tam Thủ Y thầm nói, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Chỉ cần xin lỗi là được sao?”.
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
“Đương… đương nhiên, xin lỗi… là được…”, Tam Thủ Y có chút không kịp phản ứng, vô thức nói.
“Không cần quỳ sao?”.
“Việc này… không cần…”
“Vậy được, cô Trí, vừa nãy tôi đã mạo phạm, tôi rất xin lỗi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Rất hào phóng và dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.