Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 505
Bạch Long
19/04/2024
Châu Bác Dịch phất tay, lạnh lùng nói.
“Thế ông định làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Ranh con ngu xuẩn!”.
Châu Bác Dịch chẳng buồn nhiều lời nữa, lắc lắc đầu, đi về phía Lâm Chính.
Sau khi đến gần, ông ta chìa tay ra, ấn vào vai Lâm Chính, định bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì này.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, sức mạnh ở bả vai lập tức bùng nổ, năm ngón tay nhìn như năm cành cây khô bỗng bộc phát sức mạnh mấy trăm cân, bóp mạnh vào cánh tay Lâm Chính.
Nếu là người bình thường thì xương tay đã bị vặn gãy rồi.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn bình an vô sự!
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy tý nào, trên khuôn mặt lại càng không có vẻ gì là đau đớn.
Dường như… chẳng có chuyện gì xảy ra cả…
“Hử?”.
Châu Bác Dịch hơi sửng sốt.
“Chút sức này của ông hình như vẫn chưa xi nhê gì cả, hãy nhìn tôi đi”, Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó vung mạnh bàn tay còn lại, chộp về phía bả vai Châu Bác Dịch. . Truyện Việt Nam
Không ổn!
Châu Bác Dịch biến sắc, lập tức lùi lại. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay Lâm Chính đã đập vào đầu xe chiếc BMW.
Rầm!
Đầu xe BMW lập tức lõm xuống, động cơ biến dạng, cả chiếc xe đều chấn động…
Tài xế ở phía sau hồn vía lên mây.
Sắc mặt Châu Bác Dịch cũng thay đổi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
“Cậu cũng là… người luyện võ?”.
“Không”, Lâm Chính bình thản đáp, rồi đi về phía ông ta…
Cú đánh này mạnh đến mức không thể tin được, đâu giống một đòn mà người gầy nhom như Lâm Chính có thể tung ra chứ?
Sắc mặt Châu Bác Dịch âm trầm, tên tài xế kia cũng trốn thật xa, không dám lại gần.
“Thú vị, thú vị!”.
Châu Bác Dịch nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tôi vốn tưởng rằng lần này đến để đối phó với một con dê vô dụng, nhưng không ngờ thực ra lại là một con sói hung hãn. Tốt lắm! Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng có chút niềm vui!”.
Dứt lời, Châu Bác Dịch liền thủ thế, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng Lâm Chính vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra vẻ gì là nghiêm túc.
“Chỉ đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là một con dê vô dụng”, anh bình thản nói.
“Trẻ tuổi ngông cuồng! Lúc tôi là quán quân toàn quốc thì cậu còn chưa ra đời đâu!”, Châu Bác Dịch lạnh lùng nói.
“Thế ông định làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Ranh con ngu xuẩn!”.
Châu Bác Dịch chẳng buồn nhiều lời nữa, lắc lắc đầu, đi về phía Lâm Chính.
Sau khi đến gần, ông ta chìa tay ra, ấn vào vai Lâm Chính, định bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì này.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, sức mạnh ở bả vai lập tức bùng nổ, năm ngón tay nhìn như năm cành cây khô bỗng bộc phát sức mạnh mấy trăm cân, bóp mạnh vào cánh tay Lâm Chính.
Nếu là người bình thường thì xương tay đã bị vặn gãy rồi.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn bình an vô sự!
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy tý nào, trên khuôn mặt lại càng không có vẻ gì là đau đớn.
Dường như… chẳng có chuyện gì xảy ra cả…
“Hử?”.
Châu Bác Dịch hơi sửng sốt.
“Chút sức này của ông hình như vẫn chưa xi nhê gì cả, hãy nhìn tôi đi”, Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó vung mạnh bàn tay còn lại, chộp về phía bả vai Châu Bác Dịch. . Truyện Việt Nam
Không ổn!
Châu Bác Dịch biến sắc, lập tức lùi lại. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay Lâm Chính đã đập vào đầu xe chiếc BMW.
Rầm!
Đầu xe BMW lập tức lõm xuống, động cơ biến dạng, cả chiếc xe đều chấn động…
Tài xế ở phía sau hồn vía lên mây.
Sắc mặt Châu Bác Dịch cũng thay đổi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
“Cậu cũng là… người luyện võ?”.
“Không”, Lâm Chính bình thản đáp, rồi đi về phía ông ta…
Cú đánh này mạnh đến mức không thể tin được, đâu giống một đòn mà người gầy nhom như Lâm Chính có thể tung ra chứ?
Sắc mặt Châu Bác Dịch âm trầm, tên tài xế kia cũng trốn thật xa, không dám lại gần.
“Thú vị, thú vị!”.
Châu Bác Dịch nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tôi vốn tưởng rằng lần này đến để đối phó với một con dê vô dụng, nhưng không ngờ thực ra lại là một con sói hung hãn. Tốt lắm! Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng có chút niềm vui!”.
Dứt lời, Châu Bác Dịch liền thủ thế, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng Lâm Chính vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra vẻ gì là nghiêm túc.
“Chỉ đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là một con dê vô dụng”, anh bình thản nói.
“Trẻ tuổi ngông cuồng! Lúc tôi là quán quân toàn quốc thì cậu còn chưa ra đời đâu!”, Châu Bác Dịch lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.