Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5131
Bạch Long
21/04/2024
Thế nhưng…không ai dám khinh suất. Dù sao thì còn có Thái Thương Long ở đây. Bọn họ không dám lên tiếng.
Thái Thương Long đi về phía con sư tử đá, sau khi tới gần bèn lên tiếng: “Không ai được vào hết biết chưa? Đá Thái Vũ là của tôi. Nếu không muốn chết thì rời đi hoặc là đứng đây đợi”.
“Vâng vâng…
“Thái thiên kiêu lấy là đúng rồi. Chúng tôi ở đây đợi”.
Đám đông cười phụ họa. Thế nhưng lúc này có giọng nói vang lên: “Thái thiên kiêu bá đạo gớm nhỉ. Chúng tôi khổ sở chạy tới đây vì Thái Vũ Thần Toàn mà lại không được phép tham gia sao?”
Đám đông giật mình. Đó chính là Di Nguyệt Cung Nữ. Mọi người thấy vậy bèn cười thầm. Nói về độ bá đạo thì Di Nguyệt Cung Nữ không thua kém ai cả.
Không ai dám lên tiếng. Dù sao thì Di Nguyệt Cung Nữ đã ra mặt thì cứ để cô ta lên tiếng.
Bắc Hiên Trường khẽ tái mặt, lập tức cúi đầu: “Công chúa đại nhân, đừng nói nữa”
“Sao không để tôi nói. Lẽ nào tôi nói sai?”, Cung Nữ Di Nguyệt vén mạng che mặt, bước tới nhìn chăm chăm Thái Thương Long.
Thái Thương Long thấy vậy khẽ mỉm cười: “Vì vậy, cô muốn vào trong à?”
“Đương nhiên”.
“Được! Dũng cảm lắm, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội”.
Thái Thương Long lên tiếng: “Tôi sẽ cho toàn bộ mọi người một cơ hội. Các người muốn vào cũng được, nhưng phải nhớ vào cơ quan rồi thì chúng ta là kẻ địch của nhau. Đối xử với kẻ địch, tôi chỉ có một thái độ. Đó là giết. Hi vọng các người vào rồi thì có thể sống sót bước ra”.
Dứt lời, Thái Thương Long quay người đi vào trong. Những người còn lại nhìn nhau, sắc mặt đều hiện lên một chữ “Đi”.
Di Nguyệt Cung Nữ cũng không hề do dự. Cô ta chỉ hừ một tiếng rồi bước vào. Người của cô ta thì vội ngăn lại: “Công chúa, hay là thôi, vì nhẫn thần mà mất mạng thì không đáng…”, người này khuyên. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Biến”.
Di Nguyệt Cung Nữ tát cho kẻ này một phát và hét lớn: “Lẽ nào bổn công chúa lại sợ Thái Thương Long sao? Tránh ra”.
Nói xong cô ta hằm hằm lao vào trong.
“Đúng là nữ trung hào kiệt mà”, Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười.
“Theo tôi thấy chẳng qua là não tàn. Lần này Di Nguyệt Cung Nữ đã đắc tội với Thái Thương Long rồi. Hơn nữa nhẫn thần cũng chưa chắc về tay bọn họ. Thế này chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài. Di Nguyệt Cung Nữ quá ngốc nghếch”, Thiên Diệp lắc đầu.
“Mỗi người có một kế hoạch, dù thế nào thì chúng ta cũng mau đi lấy đá Thái Vũ thôi”, Lâm Chính cười, sau đó bước vào.
“Mau đi theo thần y Lâm”, Thiên Diệp nói với 20 người cao thủ của Tử Huyền Thiên.
“Vâng!”, đám động chạy vào.
“Các người đi theo làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, tôi thấy Thần Nữ Thái Vũ không hề quy định tuổi, người của Cung Di Nguyệt cũng vào rồi. Lần này để chúng tôi vào cùng với cậu, bảo vệ sự an toàn cho cậu. Dù sao thì bên trong có thiên kiêu mà’, Thiên Diệp vội nói.
Lâm Chính khổ sở lắc đầu: “Thôi được, nếu đã vậy thì đi theo tôi. Đừng chạy lung tung. Nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa?”
Thái Thương Long đi về phía con sư tử đá, sau khi tới gần bèn lên tiếng: “Không ai được vào hết biết chưa? Đá Thái Vũ là của tôi. Nếu không muốn chết thì rời đi hoặc là đứng đây đợi”.
“Vâng vâng…
“Thái thiên kiêu lấy là đúng rồi. Chúng tôi ở đây đợi”.
Đám đông cười phụ họa. Thế nhưng lúc này có giọng nói vang lên: “Thái thiên kiêu bá đạo gớm nhỉ. Chúng tôi khổ sở chạy tới đây vì Thái Vũ Thần Toàn mà lại không được phép tham gia sao?”
Đám đông giật mình. Đó chính là Di Nguyệt Cung Nữ. Mọi người thấy vậy bèn cười thầm. Nói về độ bá đạo thì Di Nguyệt Cung Nữ không thua kém ai cả.
Không ai dám lên tiếng. Dù sao thì Di Nguyệt Cung Nữ đã ra mặt thì cứ để cô ta lên tiếng.
Bắc Hiên Trường khẽ tái mặt, lập tức cúi đầu: “Công chúa đại nhân, đừng nói nữa”
“Sao không để tôi nói. Lẽ nào tôi nói sai?”, Cung Nữ Di Nguyệt vén mạng che mặt, bước tới nhìn chăm chăm Thái Thương Long.
Thái Thương Long thấy vậy khẽ mỉm cười: “Vì vậy, cô muốn vào trong à?”
“Đương nhiên”.
“Được! Dũng cảm lắm, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội”.
Thái Thương Long lên tiếng: “Tôi sẽ cho toàn bộ mọi người một cơ hội. Các người muốn vào cũng được, nhưng phải nhớ vào cơ quan rồi thì chúng ta là kẻ địch của nhau. Đối xử với kẻ địch, tôi chỉ có một thái độ. Đó là giết. Hi vọng các người vào rồi thì có thể sống sót bước ra”.
Dứt lời, Thái Thương Long quay người đi vào trong. Những người còn lại nhìn nhau, sắc mặt đều hiện lên một chữ “Đi”.
Di Nguyệt Cung Nữ cũng không hề do dự. Cô ta chỉ hừ một tiếng rồi bước vào. Người của cô ta thì vội ngăn lại: “Công chúa, hay là thôi, vì nhẫn thần mà mất mạng thì không đáng…”, người này khuyên. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Biến”.
Di Nguyệt Cung Nữ tát cho kẻ này một phát và hét lớn: “Lẽ nào bổn công chúa lại sợ Thái Thương Long sao? Tránh ra”.
Nói xong cô ta hằm hằm lao vào trong.
“Đúng là nữ trung hào kiệt mà”, Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười.
“Theo tôi thấy chẳng qua là não tàn. Lần này Di Nguyệt Cung Nữ đã đắc tội với Thái Thương Long rồi. Hơn nữa nhẫn thần cũng chưa chắc về tay bọn họ. Thế này chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài. Di Nguyệt Cung Nữ quá ngốc nghếch”, Thiên Diệp lắc đầu.
“Mỗi người có một kế hoạch, dù thế nào thì chúng ta cũng mau đi lấy đá Thái Vũ thôi”, Lâm Chính cười, sau đó bước vào.
“Mau đi theo thần y Lâm”, Thiên Diệp nói với 20 người cao thủ của Tử Huyền Thiên.
“Vâng!”, đám động chạy vào.
“Các người đi theo làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, tôi thấy Thần Nữ Thái Vũ không hề quy định tuổi, người của Cung Di Nguyệt cũng vào rồi. Lần này để chúng tôi vào cùng với cậu, bảo vệ sự an toàn cho cậu. Dù sao thì bên trong có thiên kiêu mà’, Thiên Diệp vội nói.
Lâm Chính khổ sở lắc đầu: “Thôi được, nếu đã vậy thì đi theo tôi. Đừng chạy lung tung. Nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.