Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5138
Bạch Long
21/04/2024
“Thần y Lâm, Vệ sư huynh, nếu đây là nơi chôn cất các đời tổ tiên của thần miếu Thái Vũ, vậy thì… liệu bọn họ có chôn những thứ phi phàm theo cùng không nhỉ?”.
Đúng lúc này, có người không nhịn được nói.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều nín thở.
“Hay là… chúng ta mở quan tài ra xem thế nào?”.
Có người đề nghị.
Vệ Tân Kiếm cũng có chút động lòng, ánh mắt nóng rực, ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.
“Sư phụ… có cần… mở quan tài không?”.
“Mở quan tài ư?”
Lâm Chính khịt mũi lắc đầu: “Tốt nhất không nên làm chuyện thất đức như vậy, huống hồ nơi này đã trở thành nơi thí luyện, mọi người cho rằng ở đây vẫn còn có đồ tốt sao? E rằng bảo vật đã sớm bị những người vào thí luyện đầu tiên lấy sạch rồi”.
“Vậy sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Thần y Lâm, vậy chúng tôi xin nghe theo thần y Lâm!”
Lâm Chính không lựa chọn việc mở quan tài, đương nhiên bọn họ sẽ không làm trái, mặc dù vẫn có rất nhiều người động lòng.
“Sư phụ, đá Thái Vũ đâu?”, Vệ Tân Kiếm nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi.
Lâm Chính đi tới mật thất trong cùng, nhìn thấy một tấm bia đá cực lớn.
Nhưng tấm bia đã bị vỡ nát, có thể mơ hồ nhìn thấy hai từ ‘Thái Vũ’ trên tấm bia bị vỡ đó.
Lâm Chính cầm một mảnh lên, bình tĩnh nói: “Đây chính là đá Thái Vũ!”
“Cái này sao?”
Mọi người đều ngờ vực, một số không tin lắm!
“Được rồi, chúng ta trở về thôi!”
Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian, anh thấp giọng nói rồi xoay người rời đi.
Mọi người gật đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người thở dốc.
Vệ Tân Kiếm nhỏ giọng nói: “Không hay rồi, có người tới!”
“Chuẩn bị ra tay!”
Người của Tử Huyền Thiên lập tức rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính trầm giọng nói: “Không cần ra tay, mau trốn đi, nhanh lên!”
“Trốn ư?”
Mọi người sửng sốt.
“Bây giờ tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, không thích hợp chiến đấu, nếu đánh nhau thì rất có khả năng chúng ta sẽ bất lợi!”
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó chạy tới nấp sau một chiếc quan tài.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không chần chờ nữa, lập tức trốn đi.
Trên thực tế, những người này không hề biết rằng Lâm Chính đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi chiến đấu với người máy, hơn nữa lúc mở cánh cửa đồng của mật thất cũng tốn rất nhiều sức, nếu đổi thành đám người Vệ Tân Kiếm thì e rằng bọn họ phải mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng mở ra được một chút.
Đúng lúc này, có người không nhịn được nói.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều nín thở.
“Hay là… chúng ta mở quan tài ra xem thế nào?”.
Có người đề nghị.
Vệ Tân Kiếm cũng có chút động lòng, ánh mắt nóng rực, ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.
“Sư phụ… có cần… mở quan tài không?”.
“Mở quan tài ư?”
Lâm Chính khịt mũi lắc đầu: “Tốt nhất không nên làm chuyện thất đức như vậy, huống hồ nơi này đã trở thành nơi thí luyện, mọi người cho rằng ở đây vẫn còn có đồ tốt sao? E rằng bảo vật đã sớm bị những người vào thí luyện đầu tiên lấy sạch rồi”.
“Vậy sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Thần y Lâm, vậy chúng tôi xin nghe theo thần y Lâm!”
Lâm Chính không lựa chọn việc mở quan tài, đương nhiên bọn họ sẽ không làm trái, mặc dù vẫn có rất nhiều người động lòng.
“Sư phụ, đá Thái Vũ đâu?”, Vệ Tân Kiếm nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi.
Lâm Chính đi tới mật thất trong cùng, nhìn thấy một tấm bia đá cực lớn.
Nhưng tấm bia đã bị vỡ nát, có thể mơ hồ nhìn thấy hai từ ‘Thái Vũ’ trên tấm bia bị vỡ đó.
Lâm Chính cầm một mảnh lên, bình tĩnh nói: “Đây chính là đá Thái Vũ!”
“Cái này sao?”
Mọi người đều ngờ vực, một số không tin lắm!
“Được rồi, chúng ta trở về thôi!”
Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian, anh thấp giọng nói rồi xoay người rời đi.
Mọi người gật đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người thở dốc.
Vệ Tân Kiếm nhỏ giọng nói: “Không hay rồi, có người tới!”
“Chuẩn bị ra tay!”
Người của Tử Huyền Thiên lập tức rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính trầm giọng nói: “Không cần ra tay, mau trốn đi, nhanh lên!”
“Trốn ư?”
Mọi người sửng sốt.
“Bây giờ tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, không thích hợp chiến đấu, nếu đánh nhau thì rất có khả năng chúng ta sẽ bất lợi!”
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó chạy tới nấp sau một chiếc quan tài.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không chần chờ nữa, lập tức trốn đi.
Trên thực tế, những người này không hề biết rằng Lâm Chính đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi chiến đấu với người máy, hơn nữa lúc mở cánh cửa đồng của mật thất cũng tốn rất nhiều sức, nếu đổi thành đám người Vệ Tân Kiếm thì e rằng bọn họ phải mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng mở ra được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.