Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5142
Bạch Long
21/04/2024
“Sao thế? Thái Thương Long, anh cho rằng anh vô địch thiên hạ thật đấy à?”, Lâm Chính khẽ cười: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Tôi không cho rằng anh lợi hại đâu, muốn đánh bại anh, dễ như trở bàn tay thôi”.
“Ngông cuồng”, Thái Thương Long tức giận hừ giọng: “Nếu đã vậy thì ra tay đi. Hà tất phải ra ngoài làm gì. Tôi muốn xem xem kẻ ngông cuồng như anh rốt cuộc lợi hại như thế nào”.
Nói xong, anh ta ra tay.
“Gượm đã”, Lâm Chính hét lên.
“Sợ rồi à?”
“Không phải. Chẳng phải tôi nói rồi sao. Chỗ này nhỏ quá, không thích hợp đánh nhau”.
“Đúng là thứ chó má, anh giỏi đến đâu mà chê chỗ này nhỏ? Anh tưởng rằng anh là kẻ thông thiên chắc”, Thái Thương Long chửi.
Lâm Chính không hề tức giận, chỉ chỉ vào người của Tử Huyền Thiên và nói: “Tôi đâu có nói là sẽ đấu với anh đâu. Anh sẽ đấu với bọn họ”.
“Cái gì?”, Thái Thương Long tái mặt.
Vệ Tân Kiếm hết hồn: “Thầy ơi…thầy nói gì vậy…người của Tử Huyền Thiên đấu với Thái Thương Long sao?”
“Thầy đừng đùa chứ, chúng tôi nào phải đối thủ của Thái Thương Long?”
“Thầy muốn nướng chúng tôi luôn ạ?”, đám đông thiếu điều quỳ phụp xuống. Trong mắt bọn họ, Thái Thương Long giống như là thần linh vậy. Bọn họ lấy cái gì ra để đấu với một người như thế chứ?
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, mỉm cười: “Không cần sợ hãi, tin vào bản thân mình, chắc chắn mọi người sẽ chiến thắng anh ta”.
“Điều này…”, đám người Tử Huyền Thiên á khẩu.
Thái Thương Long bật cười: “Anh đã nói như vậy thì tôi cho anh cơ hội. Tôi ra ngoài đợi anh. Ở ngoài đó đủ rộng. Dù sao thì các người cũng chẳng còn đường sống nên tôi muốn xem xem các người lấy gì ra mà dám to mồm với thiên kiêu như thế”.
Nói xong, Thái Thương Long nhặt lấy đá Thái Vũ, rồi quay người rời đi. Đám người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thấy vậy bèn phất tay: “Đi thôi, đi tiêu diệt anh ta”.
Tiêu diệt! Lấy cái gì ra tiêu diệt đây? Dựa vào cái gì chứ? Đó là thiên kiêu xếp thứ 3 đấy. Đó khác gì thần linh đâu. Sao mà họ có thể đấu lại được.
Sợ rằng Thiên Diệp có tới đây thì cũng phải thần phục Thái Thương Long mà thôi. Đám đông cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, Lâm Chính bước tới cửa, nhìn thấy đám người vẫn đứng ngây ra bèn hét lên.
“Vâng…thưa thầy”, Vệ Tân Kiêm run rẩy, vội vàng đi theo. Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhấc chân lên.
“Người anh em…thần y Lâm…anh ấy có coi chúng ta là bia đỡ đạn không, định dùng chúng ta để cầm chân Thái Thương Long sau đó bỏ chạy?”, lúc này một người đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được bèn lên tiếng.
Dứt lời, những người khác đều im lặng. Một lúc sau mới có một đệ tử có vẻ lão làng đáp lại: “Dù là như vậy thì chúng ta cũng phải nghe lệnh. Chưởng môn đã dặn dò rồi, phải bảo vệ sự an toàn cho thần y Lâm. Thế nên dù có phải quyết chiến sinh tử với Thái Thương Long thì cũng không được sợ, nếu không, thần y Lâm mà chết ở đây, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Tử Huyền Thiên nữa”.
Đám đông lặng lẽ gật đầu. Bọn họ đã không còn lựa chọn. Lúc này đành phải làm theo sự sắp xếp của Lâm Chính thôi.
Thế là tất cả đều hạ quyết tâm. Họ đi qua hành lang tới một khu vực phía bên ngoài. Lúc này cả khu vực này máu đã chảy thành sông, toàn bộ là máu tươi đỏ lòm.
Đám đông sợ hãi, trố tròn mắt nhìn các thi thể. Tất cả đều là do Thái Thương Long giết sao? Có biết bao nhiêu cao thủ thế này mà giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.
“Ngông cuồng”, Thái Thương Long tức giận hừ giọng: “Nếu đã vậy thì ra tay đi. Hà tất phải ra ngoài làm gì. Tôi muốn xem xem kẻ ngông cuồng như anh rốt cuộc lợi hại như thế nào”.
Nói xong, anh ta ra tay.
“Gượm đã”, Lâm Chính hét lên.
“Sợ rồi à?”
“Không phải. Chẳng phải tôi nói rồi sao. Chỗ này nhỏ quá, không thích hợp đánh nhau”.
“Đúng là thứ chó má, anh giỏi đến đâu mà chê chỗ này nhỏ? Anh tưởng rằng anh là kẻ thông thiên chắc”, Thái Thương Long chửi.
Lâm Chính không hề tức giận, chỉ chỉ vào người của Tử Huyền Thiên và nói: “Tôi đâu có nói là sẽ đấu với anh đâu. Anh sẽ đấu với bọn họ”.
“Cái gì?”, Thái Thương Long tái mặt.
Vệ Tân Kiếm hết hồn: “Thầy ơi…thầy nói gì vậy…người của Tử Huyền Thiên đấu với Thái Thương Long sao?”
“Thầy đừng đùa chứ, chúng tôi nào phải đối thủ của Thái Thương Long?”
“Thầy muốn nướng chúng tôi luôn ạ?”, đám đông thiếu điều quỳ phụp xuống. Trong mắt bọn họ, Thái Thương Long giống như là thần linh vậy. Bọn họ lấy cái gì ra để đấu với một người như thế chứ?
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, mỉm cười: “Không cần sợ hãi, tin vào bản thân mình, chắc chắn mọi người sẽ chiến thắng anh ta”.
“Điều này…”, đám người Tử Huyền Thiên á khẩu.
Thái Thương Long bật cười: “Anh đã nói như vậy thì tôi cho anh cơ hội. Tôi ra ngoài đợi anh. Ở ngoài đó đủ rộng. Dù sao thì các người cũng chẳng còn đường sống nên tôi muốn xem xem các người lấy gì ra mà dám to mồm với thiên kiêu như thế”.
Nói xong, Thái Thương Long nhặt lấy đá Thái Vũ, rồi quay người rời đi. Đám người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thấy vậy bèn phất tay: “Đi thôi, đi tiêu diệt anh ta”.
Tiêu diệt! Lấy cái gì ra tiêu diệt đây? Dựa vào cái gì chứ? Đó là thiên kiêu xếp thứ 3 đấy. Đó khác gì thần linh đâu. Sao mà họ có thể đấu lại được.
Sợ rằng Thiên Diệp có tới đây thì cũng phải thần phục Thái Thương Long mà thôi. Đám đông cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, Lâm Chính bước tới cửa, nhìn thấy đám người vẫn đứng ngây ra bèn hét lên.
“Vâng…thưa thầy”, Vệ Tân Kiêm run rẩy, vội vàng đi theo. Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhấc chân lên.
“Người anh em…thần y Lâm…anh ấy có coi chúng ta là bia đỡ đạn không, định dùng chúng ta để cầm chân Thái Thương Long sau đó bỏ chạy?”, lúc này một người đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được bèn lên tiếng.
Dứt lời, những người khác đều im lặng. Một lúc sau mới có một đệ tử có vẻ lão làng đáp lại: “Dù là như vậy thì chúng ta cũng phải nghe lệnh. Chưởng môn đã dặn dò rồi, phải bảo vệ sự an toàn cho thần y Lâm. Thế nên dù có phải quyết chiến sinh tử với Thái Thương Long thì cũng không được sợ, nếu không, thần y Lâm mà chết ở đây, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Tử Huyền Thiên nữa”.
Đám đông lặng lẽ gật đầu. Bọn họ đã không còn lựa chọn. Lúc này đành phải làm theo sự sắp xếp của Lâm Chính thôi.
Thế là tất cả đều hạ quyết tâm. Họ đi qua hành lang tới một khu vực phía bên ngoài. Lúc này cả khu vực này máu đã chảy thành sông, toàn bộ là máu tươi đỏ lòm.
Đám đông sợ hãi, trố tròn mắt nhìn các thi thể. Tất cả đều là do Thái Thương Long giết sao? Có biết bao nhiêu cao thủ thế này mà giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.