Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 517
Bạch Long
19/04/2024
Hoa Mãn Thần hít sâu một hơi, kiềm chế sự tức giận và không cam lòng, rồi lại nở nụ cười, nói: “Tiểu Nhu, em đừng lo, để anh tiếp tục bảo bố anh hỏi, cho dù hôm nay ông Tần không có thời gian, thì để mai cũng được mà”.
“Nhưng sợ là tình hình của người bệnh không cầm cự được đến ngày mai”, bác sĩ kia nhắc nhở.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự cho tôi!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Hoa Mãn Thần lạnh lùng lườm bác sĩ kia một cái.
Ông ta nín thở, không dám nói gì nữa.
Hoa Mãn Thần cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh, rồi gọi cho bố mình.
“Bố, thực sự không có cách nào sao?”, Hoa Mãn Thần nhỏ giọng nói.
“Mãn Thần, bố nói luôn với con vậy, hình như ông Tần rất tức giận, cứ như bố đã đắc tội với ông ấy vậy. Bố nghĩ chắc chắn có người gọi cho ông ấy trước khi bố gọi, dặn ông ấy không được ra mặt giúp bố. Nếu không vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc vào ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?”.
Hơi thở của Hoa Mãn Thần run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta cúp máy, đảo tròng mắt, quay lại phòng bệnh.
“Anh Hoa, bố anh nói sao?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Tiểu Nhu, bố anh lại gọi cho ông Tần, tối nay ông Tần đúng là có chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc, anh sẽ cố gắng bảo ông ấy đến”, Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta nói là cố gắng, chứ không nói là chắc chắn, câu này nghe rất lấp lửng, Tô Nhu nghe thấy thế, chắc chắn theo bản năng sẽ nghĩ rằng ngày mai ông Tần sẽ đến. Nhưng trên thực tế, ngày mai ông Tần không đến thì anh ta cũng có thể lấy lý do khác để lấp liếm.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta cần làm là cố gắng giữ thể diện trước mặt Tô Nhu, không để Lâm Chính chiếm được tiên cơ.
Nhưng đối với Lâm Chính, sao anh có thể không nhìn thấu trò vặt vãnh này chứ?
“Cảm ơn anh, anh Hoa”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.
“Tiểu Nhu, bác sĩ đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ không cầm cự được đến ngày mai, huống hồ Tần Bách Tùng sẽ không đến, em còn trông chờ gì vào anh ta chứ?”, Lâm Chính nói.
“Không trông chờ vào anh ấy? Lẽ nào trông chờ vào anh sao? Cuộc điện thoại vừa nãy của anh là sao? Anh nói anh quen Tần Bách Tùng, tại sao anh không gọi ông ấy đến? Còn bảo ông ấy không được đến?”, Tô Nhu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Anh không bảo Tần Bách Tùng đến, chỉ vì nghĩ rằng ông ấy đến cũng chưa đủ đảm bảo”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, ông Tần đến mà còn không đủ đảm bảo? Anh sợ ông Tần không chữa được cho bác gái sao? Nào nào nào, vậy anh nói xem, nếu ông Tần không đến, thì anh mời ai nào? Thần y Lạc Bắc Minh? Hay là ông Tề Trọng Quốc của bệnh viện Đông y? Ha ha, trước tiên không nói bọn họ có thể chữa được cho bác gái hay không, còn phải xem anh có mời được bọn họ hay không nữa! Với loại vô dụng như anh thì có thể gọi được ai chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy nói.
“Tôi sẽ không gọi ai cả, tôi đã nói rồi, ngay cả Tần Bách Tùng đến cũng không đảm bảo, sao tôi có thể gọi những người này chứ?”.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Cứ làm như những bác sĩ nổi tiếng này mặc cho anh ta lựa chọn vậy! Tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
“Nhưng sợ là tình hình của người bệnh không cầm cự được đến ngày mai”, bác sĩ kia nhắc nhở.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự cho tôi!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Hoa Mãn Thần lạnh lùng lườm bác sĩ kia một cái.
Ông ta nín thở, không dám nói gì nữa.
Hoa Mãn Thần cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh, rồi gọi cho bố mình.
“Bố, thực sự không có cách nào sao?”, Hoa Mãn Thần nhỏ giọng nói.
“Mãn Thần, bố nói luôn với con vậy, hình như ông Tần rất tức giận, cứ như bố đã đắc tội với ông ấy vậy. Bố nghĩ chắc chắn có người gọi cho ông ấy trước khi bố gọi, dặn ông ấy không được ra mặt giúp bố. Nếu không vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc vào ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?”.
Hơi thở của Hoa Mãn Thần run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta cúp máy, đảo tròng mắt, quay lại phòng bệnh.
“Anh Hoa, bố anh nói sao?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Tiểu Nhu, bố anh lại gọi cho ông Tần, tối nay ông Tần đúng là có chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc, anh sẽ cố gắng bảo ông ấy đến”, Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta nói là cố gắng, chứ không nói là chắc chắn, câu này nghe rất lấp lửng, Tô Nhu nghe thấy thế, chắc chắn theo bản năng sẽ nghĩ rằng ngày mai ông Tần sẽ đến. Nhưng trên thực tế, ngày mai ông Tần không đến thì anh ta cũng có thể lấy lý do khác để lấp liếm.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta cần làm là cố gắng giữ thể diện trước mặt Tô Nhu, không để Lâm Chính chiếm được tiên cơ.
Nhưng đối với Lâm Chính, sao anh có thể không nhìn thấu trò vặt vãnh này chứ?
“Cảm ơn anh, anh Hoa”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.
“Tiểu Nhu, bác sĩ đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ không cầm cự được đến ngày mai, huống hồ Tần Bách Tùng sẽ không đến, em còn trông chờ gì vào anh ta chứ?”, Lâm Chính nói.
“Không trông chờ vào anh ấy? Lẽ nào trông chờ vào anh sao? Cuộc điện thoại vừa nãy của anh là sao? Anh nói anh quen Tần Bách Tùng, tại sao anh không gọi ông ấy đến? Còn bảo ông ấy không được đến?”, Tô Nhu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Anh không bảo Tần Bách Tùng đến, chỉ vì nghĩ rằng ông ấy đến cũng chưa đủ đảm bảo”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, ông Tần đến mà còn không đủ đảm bảo? Anh sợ ông Tần không chữa được cho bác gái sao? Nào nào nào, vậy anh nói xem, nếu ông Tần không đến, thì anh mời ai nào? Thần y Lạc Bắc Minh? Hay là ông Tề Trọng Quốc của bệnh viện Đông y? Ha ha, trước tiên không nói bọn họ có thể chữa được cho bác gái hay không, còn phải xem anh có mời được bọn họ hay không nữa! Với loại vô dụng như anh thì có thể gọi được ai chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy nói.
“Tôi sẽ không gọi ai cả, tôi đã nói rồi, ngay cả Tần Bách Tùng đến cũng không đảm bảo, sao tôi có thể gọi những người này chứ?”.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Cứ làm như những bác sĩ nổi tiếng này mặc cho anh ta lựa chọn vậy! Tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.