Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 522
Bạch Long
19/04/2024
Lâm Chính tung một cú đá.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Người kia trở tay không kịp, bị đạp trúng ngực, lập tức bay ra, nặng nề ngã xuống ven đường phía sau, ngất lịm đi.
“Cái gì?”.
Đám anh Sói sửng sốt.
“Nếu Hoa Mãn Thần đã làm như vậy, thì đừng trách tôi! Là các anh ép tôi đấy!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi vung cánh tay đánh về phía một người đàn ông khác.
Người kia vội vàng giơ tay lên đỡ.
Nhưng cú đánh này có sức mạnh lớn hơn tất thảy, trong nháy mắt đã đánh gãy cánh tay người kia, đập vào mặt hắn.
Rắc!
Xương mặt người đàn ông lập tức bị vỡ, lộn một vòng trên không rồi ngã xuống đất, không bò dậy nổi.
Thật là độc ác!
Đám người anh Sói trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Đây đều là những lính đánh thuê quốc tế đã xuất ngũ, vậy mà một cú đấm một cú đá của đối phương đã hạ gục hai người?
Chuyện này là sao đây? Chẳng phải cậu chủ Hoa nói đối phương chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy chứ?
Cạch!
Đúng lúc này, cửa xe được mở hẳn ra.
Lâm Chính sắc mặt lạnh lùng bước xuống xe, sải bước tiến về phía anh Sói.
Anh Sói như ngừng thở, nhưng không hề sợ hãi, mà nhỏ giọng nói: “Hắn ta có võ, đừng nương tay”.
Vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều rút từ thắt lưng ra.
Keng!
Một con dao quân dụng sắc nhọn xuất hiện trong tay bọn họ.
“Cậu Lâm, cẩn thận!”, Mã Hải bị kéo vào trong xe cuống quýt kêu lên.
Nhưng ngay sau đó…
Vèo vèo vèo!
Vô số tia sáng lạnh lẽo như sao băng bay từ trong tay Lâm Chính ra, đâm vào người đám người kia một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, ngoài anh Sói ra, tất cả mọi người lập tức trở nên bất động…
Anh Sói trợn tròn mắt, nhìn hai người còn lại bằng vẻ không dám tin, da đầu thì tê dại.
“Lính đánh thuê à? Thật không ngờ Hoa Mãn Thần lại có thể mời được các người. Xem ra các người muốn sống chết đến cùng với tôi đúng không?”, Lâm Chính bước tới, sắc mặt lạnh tới mức u tối.
Anh vốn tưởng mẫu thuẫn giữa anh và Hoa Mãn Thần khá đơn giản, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp con người này.
Đám lính đánh thuê này mà ra tay thì dù anh không chết cũng sẽ thành tàn phế mất. Đối phương đã độc ác như vậy thì anh cũng không cần phải kiêng dè nữa.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Người kia trở tay không kịp, bị đạp trúng ngực, lập tức bay ra, nặng nề ngã xuống ven đường phía sau, ngất lịm đi.
“Cái gì?”.
Đám anh Sói sửng sốt.
“Nếu Hoa Mãn Thần đã làm như vậy, thì đừng trách tôi! Là các anh ép tôi đấy!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi vung cánh tay đánh về phía một người đàn ông khác.
Người kia vội vàng giơ tay lên đỡ.
Nhưng cú đánh này có sức mạnh lớn hơn tất thảy, trong nháy mắt đã đánh gãy cánh tay người kia, đập vào mặt hắn.
Rắc!
Xương mặt người đàn ông lập tức bị vỡ, lộn một vòng trên không rồi ngã xuống đất, không bò dậy nổi.
Thật là độc ác!
Đám người anh Sói trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Đây đều là những lính đánh thuê quốc tế đã xuất ngũ, vậy mà một cú đấm một cú đá của đối phương đã hạ gục hai người?
Chuyện này là sao đây? Chẳng phải cậu chủ Hoa nói đối phương chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy chứ?
Cạch!
Đúng lúc này, cửa xe được mở hẳn ra.
Lâm Chính sắc mặt lạnh lùng bước xuống xe, sải bước tiến về phía anh Sói.
Anh Sói như ngừng thở, nhưng không hề sợ hãi, mà nhỏ giọng nói: “Hắn ta có võ, đừng nương tay”.
Vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều rút từ thắt lưng ra.
Keng!
Một con dao quân dụng sắc nhọn xuất hiện trong tay bọn họ.
“Cậu Lâm, cẩn thận!”, Mã Hải bị kéo vào trong xe cuống quýt kêu lên.
Nhưng ngay sau đó…
Vèo vèo vèo!
Vô số tia sáng lạnh lẽo như sao băng bay từ trong tay Lâm Chính ra, đâm vào người đám người kia một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, ngoài anh Sói ra, tất cả mọi người lập tức trở nên bất động…
Anh Sói trợn tròn mắt, nhìn hai người còn lại bằng vẻ không dám tin, da đầu thì tê dại.
“Lính đánh thuê à? Thật không ngờ Hoa Mãn Thần lại có thể mời được các người. Xem ra các người muốn sống chết đến cùng với tôi đúng không?”, Lâm Chính bước tới, sắc mặt lạnh tới mức u tối.
Anh vốn tưởng mẫu thuẫn giữa anh và Hoa Mãn Thần khá đơn giản, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp con người này.
Đám lính đánh thuê này mà ra tay thì dù anh không chết cũng sẽ thành tàn phế mất. Đối phương đã độc ác như vậy thì anh cũng không cần phải kiêng dè nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.