Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 538
Bạch Long
19/04/2024
Người đó thẳng chân đạp A Dũng ra, đóng cửa xe lại. Sau đó đạp ga, khởi động xe, chở theo Hoa Mãn Thần đang hoang mang lao thẳng về phía trước.
A Dũng không kịp đề phòng, bị té ngã trên mặt đất.
“Dừng lại, dừng lại!”.
A Dũng vội vàng hét lớn.
Nhưng vô dụng, xe đã nghênh ngang chạy đi, rời khỏi bệnh viện…
“Chuyện gì thế? Anh là ai? Dừng lại cho tôi! Mau dừng xe!”.
Hoa Mãn Thần ngồi ở ghế sau ý thức được chuyện không ổn, lập tức gào lên, muốn tóm lấy tài xế.
Giây sau, tài xế đột nhiên lấy một khẩu súng đen ngòm từ trong người ra, đưa qua trước mặt Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run rẩy, lập tức ngồi yên.
Sắc mặt anh ta trở nên khó coi, nghiêm giọng nói: “Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi là Hoa Mãn Thần, người của nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ. Nếu anh không muốn chết thì tôi khuyên anh ngoan ngoãn thả tôi ra, bằng không, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận vì đã động vào tôi!”.
Hễ là người có tầm nhìn cao đều đã nghe qua nhà họ Hoa, sợ rằng không ai dám động vào thế lực to lớn đó.
Nhưng người lái xe dường như không nghe thấy Hoa Mãn Thần nói, hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục lái xe của mình.
“Này, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”, Hoa Mãn Thần nổi giận, lại quát lên.
“Cậu Hoa, cậu là ai, thế lực đằng sau cậu thế nào tôi biết rất rõ, cho nên cậu không cần phải nói nữa!”, tài xế đáp.
Lời này có thể nói là khiến Hoa Mãn Thần vô cùng tuyệt vọng.
Người này biết rõ anh ta là ai mà còn dám bắt cóc anh ta? Như vậy có thể thấy, người này hoàn toàn không quan tâm đến thế lực đằng sau anh ta là ai!
Người này là ai?
Rốt cuộc ai mà có lá gan lớn như vậy?
Hoa Mãn Thần thấp thỏm không yên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cũng không biết đi được bao lâu, xe dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô.
Thấy vậy, mặt Hoa Mãn Thần tái mét.
Ở nơi vắng bóng người thế này thích hợp làm gì nhất không cần nói cũng biết…
“Xuống đi!”.
Tài xế xuống xe, cầm súng chĩa vào Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần không dám phản kháng, chỉ đành nhắm mắt đi theo người đó xuống xe.
“Đi mau!”, tài xế quát khẽ, họng súng chĩa vào lưng Hoa Mãn Thần, đi vào trong nhà máy bỏ hoang.
Sau khi vào nhà máy bỏ hoang, da đầu của Hoa Mãn Thần không khỏi tê rần.
Lúc này, trong nhà máy có rất nhiều người.
Có Cung Hỉ Vân, có Mã Hải, còn có nhiều người thuộc vùng xám ở Giang Thành.
Những người này ai cũng hung dữ, nhìn chằm chằm Hoa Mãn Thần đang đi vào với ánh mắt lạnh lùng, bộ dạng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Mãn Thần.
A Dũng không kịp đề phòng, bị té ngã trên mặt đất.
“Dừng lại, dừng lại!”.
A Dũng vội vàng hét lớn.
Nhưng vô dụng, xe đã nghênh ngang chạy đi, rời khỏi bệnh viện…
“Chuyện gì thế? Anh là ai? Dừng lại cho tôi! Mau dừng xe!”.
Hoa Mãn Thần ngồi ở ghế sau ý thức được chuyện không ổn, lập tức gào lên, muốn tóm lấy tài xế.
Giây sau, tài xế đột nhiên lấy một khẩu súng đen ngòm từ trong người ra, đưa qua trước mặt Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run rẩy, lập tức ngồi yên.
Sắc mặt anh ta trở nên khó coi, nghiêm giọng nói: “Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi là Hoa Mãn Thần, người của nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ. Nếu anh không muốn chết thì tôi khuyên anh ngoan ngoãn thả tôi ra, bằng không, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận vì đã động vào tôi!”.
Hễ là người có tầm nhìn cao đều đã nghe qua nhà họ Hoa, sợ rằng không ai dám động vào thế lực to lớn đó.
Nhưng người lái xe dường như không nghe thấy Hoa Mãn Thần nói, hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục lái xe của mình.
“Này, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”, Hoa Mãn Thần nổi giận, lại quát lên.
“Cậu Hoa, cậu là ai, thế lực đằng sau cậu thế nào tôi biết rất rõ, cho nên cậu không cần phải nói nữa!”, tài xế đáp.
Lời này có thể nói là khiến Hoa Mãn Thần vô cùng tuyệt vọng.
Người này biết rõ anh ta là ai mà còn dám bắt cóc anh ta? Như vậy có thể thấy, người này hoàn toàn không quan tâm đến thế lực đằng sau anh ta là ai!
Người này là ai?
Rốt cuộc ai mà có lá gan lớn như vậy?
Hoa Mãn Thần thấp thỏm không yên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cũng không biết đi được bao lâu, xe dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô.
Thấy vậy, mặt Hoa Mãn Thần tái mét.
Ở nơi vắng bóng người thế này thích hợp làm gì nhất không cần nói cũng biết…
“Xuống đi!”.
Tài xế xuống xe, cầm súng chĩa vào Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần không dám phản kháng, chỉ đành nhắm mắt đi theo người đó xuống xe.
“Đi mau!”, tài xế quát khẽ, họng súng chĩa vào lưng Hoa Mãn Thần, đi vào trong nhà máy bỏ hoang.
Sau khi vào nhà máy bỏ hoang, da đầu của Hoa Mãn Thần không khỏi tê rần.
Lúc này, trong nhà máy có rất nhiều người.
Có Cung Hỉ Vân, có Mã Hải, còn có nhiều người thuộc vùng xám ở Giang Thành.
Những người này ai cũng hung dữ, nhìn chằm chằm Hoa Mãn Thần đang đi vào với ánh mắt lạnh lùng, bộ dạng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Mãn Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.