Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 541
Bạch Long
19/04/2024
“Vậy ý của Chủ tịch Lâm là…”.
“Đưa anh ta về nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, xem như cảnh cáo nhà họ Hoa! Trận chiến này đã nổ ra, không thể tránh khỏi, vậy thì đấu tới cùng. Huống hồ đối với tôi mà nói, giết anh ta quá hời cho anh ta, để anh ta làm một kẻ vô dụng không phải tốt hơn sao?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó quay người rời đi.
Mã Hải không nói gì.
Đợi Lâm Chính ngồi vào chiếc xe 918 của anh rời đi, Cung Hỉ Vân ở cạnh không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng.
“Mã tổng, làm vậy có phải khó quá không?”.
“Tôi cũng thấy quá khó, nhưng Chủ tịch Lâm đã lên tiếng, chúng ta cũng không còn cách nào!”, Mã Hải thở dài: “Bên này đắc tội với Nam Phái, bên kia lại đấu với nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, Tập đoàn Dương Hoa chúng ta… có thể chống đỡ nổi không?”.
“Hay là tìm lúc nào đó nói chuyện với Chủ tịch Lâm đi. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bao quanh bởi kẻ địch…”.
“Tôi biết, nhưng chuyện này cũng không thể trách Chủ tịch Lâm. Suy cho cùng, người này dám có ý đồ bất chính với vợ của Chủ tịch Lâm, cũng khó trách Chủ tịch Lâm lại nổi giận như vậy… Hỉ Vân à, thời gian này cô vất vả một chút, theo dõi bên Nam Phái, đồng thời phái người theo dõi bên phía nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với Chủ tịch Lâm, vất vả cho cô rồi”.
“Không có gì…”.
Tô Nhu suy nghĩ kĩ càng, vẫn quyết định đi gặp tên Hoa Mãn Thần kia.
Tuy cô biết lần này chắc chắn thập tử nhất sinh, như dê vào miệng hổ, nhưng cô biết trốn tránh cũng vô ích.
Thế là buổi tối, Tô Nhu gọi thêm Lạc Thiên và mấy chị em tốt cùng đến khách sạn Đông Châu. Ý định của Tô Nhu là cô sẽ vào nói chuyện với Hoa Mãn Thần trước, nếu tình hình không ổn thì Lạc Thiên sẽ báo cảnh sát xông vào cứu người.
Tuy Tô Nhu rất ghét Hoa Mãn Thần, nhưng có một điều Tô Quảng nói đúng, cô của hiện giờ vẫn chưa hứng chịu được sự nổi giận của nhà họ Hoa.
Nếu nhà họ Hoa tìm đến cô tính sổ, thì bây giờ nhà cô lấy gì để chống lại nhà họ Hoa chứ?
Tuy Tô Nhu rất không cam lòng, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Nhưng đến khách sạn…
“Sao cơ? Hoa Mãn Thần không đặt phòng bao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Vâng thưa cô, hôm nay cậu chủ Hoa không đến ở đây”, giám đốc khách sạn bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này là sao nhỉ?”, Tô Nhu khó hiểu.
“Chắc anh ta chỉ dọa cậu thôi… Tiểu Nhu, cậu đừng lo lắng quá, đây là Giang Thành, Chủ tịch Lâm sẽ giúp cậu, tên Hoa Mãn Thần kia sẽ không dám làm gì cậu đâu”, Lạc Thiên an ủi.
Tô Nhu nghe thấy thế thì nhăn nhó cười.
“Sau khi chữa cho mẹ mình, Chủ tịch Lâm chẳng nói lời nào đã bỏ đi, tuy anh ta không nói gì, nhưng qua cuộc nói chuyện của anh ta với Hoa Mãn Thần, mình có thể nghe ra sự bất mãn của anh ta. Chắc là anh ta có chút quan hệ với Lâm Chính, mình đối xử với Lâm Chính như vậy, chắc chắn anh ta cũng có ý kiến với mình nhỉ?”.
“Vậy à… Thế… cậu sẽ ly hôn với Lâm Chính sao?”, Lạc Thiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Cô ấy nói xong liền thấy chột dạ, ánh mắt nhìn Tô Nhu cũng trở nên dè dặt.
“Đưa anh ta về nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, xem như cảnh cáo nhà họ Hoa! Trận chiến này đã nổ ra, không thể tránh khỏi, vậy thì đấu tới cùng. Huống hồ đối với tôi mà nói, giết anh ta quá hời cho anh ta, để anh ta làm một kẻ vô dụng không phải tốt hơn sao?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó quay người rời đi.
Mã Hải không nói gì.
Đợi Lâm Chính ngồi vào chiếc xe 918 của anh rời đi, Cung Hỉ Vân ở cạnh không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng.
“Mã tổng, làm vậy có phải khó quá không?”.
“Tôi cũng thấy quá khó, nhưng Chủ tịch Lâm đã lên tiếng, chúng ta cũng không còn cách nào!”, Mã Hải thở dài: “Bên này đắc tội với Nam Phái, bên kia lại đấu với nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, Tập đoàn Dương Hoa chúng ta… có thể chống đỡ nổi không?”.
“Hay là tìm lúc nào đó nói chuyện với Chủ tịch Lâm đi. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bao quanh bởi kẻ địch…”.
“Tôi biết, nhưng chuyện này cũng không thể trách Chủ tịch Lâm. Suy cho cùng, người này dám có ý đồ bất chính với vợ của Chủ tịch Lâm, cũng khó trách Chủ tịch Lâm lại nổi giận như vậy… Hỉ Vân à, thời gian này cô vất vả một chút, theo dõi bên Nam Phái, đồng thời phái người theo dõi bên phía nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với Chủ tịch Lâm, vất vả cho cô rồi”.
“Không có gì…”.
Tô Nhu suy nghĩ kĩ càng, vẫn quyết định đi gặp tên Hoa Mãn Thần kia.
Tuy cô biết lần này chắc chắn thập tử nhất sinh, như dê vào miệng hổ, nhưng cô biết trốn tránh cũng vô ích.
Thế là buổi tối, Tô Nhu gọi thêm Lạc Thiên và mấy chị em tốt cùng đến khách sạn Đông Châu. Ý định của Tô Nhu là cô sẽ vào nói chuyện với Hoa Mãn Thần trước, nếu tình hình không ổn thì Lạc Thiên sẽ báo cảnh sát xông vào cứu người.
Tuy Tô Nhu rất ghét Hoa Mãn Thần, nhưng có một điều Tô Quảng nói đúng, cô của hiện giờ vẫn chưa hứng chịu được sự nổi giận của nhà họ Hoa.
Nếu nhà họ Hoa tìm đến cô tính sổ, thì bây giờ nhà cô lấy gì để chống lại nhà họ Hoa chứ?
Tuy Tô Nhu rất không cam lòng, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Nhưng đến khách sạn…
“Sao cơ? Hoa Mãn Thần không đặt phòng bao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Vâng thưa cô, hôm nay cậu chủ Hoa không đến ở đây”, giám đốc khách sạn bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này là sao nhỉ?”, Tô Nhu khó hiểu.
“Chắc anh ta chỉ dọa cậu thôi… Tiểu Nhu, cậu đừng lo lắng quá, đây là Giang Thành, Chủ tịch Lâm sẽ giúp cậu, tên Hoa Mãn Thần kia sẽ không dám làm gì cậu đâu”, Lạc Thiên an ủi.
Tô Nhu nghe thấy thế thì nhăn nhó cười.
“Sau khi chữa cho mẹ mình, Chủ tịch Lâm chẳng nói lời nào đã bỏ đi, tuy anh ta không nói gì, nhưng qua cuộc nói chuyện của anh ta với Hoa Mãn Thần, mình có thể nghe ra sự bất mãn của anh ta. Chắc là anh ta có chút quan hệ với Lâm Chính, mình đối xử với Lâm Chính như vậy, chắc chắn anh ta cũng có ý kiến với mình nhỉ?”.
“Vậy à… Thế… cậu sẽ ly hôn với Lâm Chính sao?”, Lạc Thiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Cô ấy nói xong liền thấy chột dạ, ánh mắt nhìn Tô Nhu cũng trở nên dè dặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.