Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 554
Bạch Long
19/04/2024
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?
Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”
“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.
“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.
Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.
Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.
Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?
Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”
“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.
“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.
Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.
Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.
Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.