Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 571
Bạch Long
19/04/2024
Điều khiến anh vô cùng ngạc nhiên là nhà họ Trương giăng đèn kết hoa trông vô cùng rộn ràng, giống như có khách vậy.
Anh cảm thấy nghi ngờ nhưng có thể hiểu ra lúc này nhà họ Trương không còn là nhà họ Trương của trước kia nữa rồi.
Anh gọi điện cho Trương Trung Hoa. Trương Trung Hoa lập tức cho quản gia mời Lâm Chính vào. Quản gia im lặng không nó gì, cứ thế đưa Lâm Chính tới phòng khách.
Lúc này ông cụ đang ngồi đọc sách. Thấy Lâm Chính bước vào, ông cụ mừng lắm, lập tức đứng lên.
“Nào nào nào, nhóc thối, ngồi đi”, Trương Trung Hoa trông thật rạng rỡ.
“Vâng, ông ngoại”, Lâm Chính bước tới.
“Thế nào? Gần đây khỏe không?”, Trương Trung Hoa cầm tay anh.
“Vẫn ổn ạ, ông ngoại thì sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Ông vẫn thế, mặc dù bà già kia vẫn không cho ông rời khỏi nhà họ Trương nhưng cũng chẳng có gì phải lo lắng vì vẫn được ăn no mặc ấm, ngược lại nhà họ Trương có sao cũng mặc kệ”, Trương Trung Hoa cười ha ha, thế nhưng nụ cười có phần chua chát.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, Trương Trung Hoa lại thở dài.
“Lâm Chính này, có lẽ cháu cũng ghét ông già này lắm đúng không?”
“Sao ông ngoại lại nói vậy chứ?”
“Cháu cũng đoán ra được chính ông bảo Tô Nhu bỏ cháu mà, cũng chính ông bảo nó đuổi cháu ra khỏi Giang Thành…”
“Những điều này cháu đều biết”.
“Thế nhưng chắc chắn cháu không biết, ông còn bảo Tô Nhu chấp nhận việc chủ tịch Lâm theo đuổi con bé và kết hôn với chủ tịch Lâm”, Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
Điều này có nghĩa là đang cắm sừng Lâm Chính. Dù là ai thì cũng sẽ điên máu thôi. Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng rồi gật đầu: “Điều này cháu cũng biết”.
“Ồ! Vậy cháu không giận sao?”
“Giận cũng vô ích”, Lâm Chính nói.
Trương Trung Hoa bất ngờ. Thằng này độ lượng đến vậy cơ à?
“Thực ra ông ngoại, cháu có thể hiểu được. Ông muốn bảo vệ cháu, bảo vệ cái già đình này. Với tình hình hiện tại, ông cũng chỉ có thể làm được như vậy. Cháu hiểu cả”.
“Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Có điều ông không hiểu, tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà quay lại vậy? Nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và họ Việt đều hành động rồi không? Giờ cháu đang gặp nguy hiểm lắm, vẫn dám tới Quảng Liễu à? Không phải là đang vào hang cọp sao? Mau đi đi”, ông cụ khuyên can.
Lâm Chính chỉ thản nhiên lắc đầu: “Ông ngoại, thực ra cháu tới đây là để giải quyết chuyện của nhà họ Khai và nhà họ Việt”.
“Giải quyết sao?”, Trương Trung Hoa thảng thốt, chau chặt mày: “Sao cháu có thể giải quyết được? Cháu có biết họ là ai không? Dựa vào gì mà giải quyết?”
“Rất đơn giản, dựa vào cháu, cháu là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh cảm thấy nghi ngờ nhưng có thể hiểu ra lúc này nhà họ Trương không còn là nhà họ Trương của trước kia nữa rồi.
Anh gọi điện cho Trương Trung Hoa. Trương Trung Hoa lập tức cho quản gia mời Lâm Chính vào. Quản gia im lặng không nó gì, cứ thế đưa Lâm Chính tới phòng khách.
Lúc này ông cụ đang ngồi đọc sách. Thấy Lâm Chính bước vào, ông cụ mừng lắm, lập tức đứng lên.
“Nào nào nào, nhóc thối, ngồi đi”, Trương Trung Hoa trông thật rạng rỡ.
“Vâng, ông ngoại”, Lâm Chính bước tới.
“Thế nào? Gần đây khỏe không?”, Trương Trung Hoa cầm tay anh.
“Vẫn ổn ạ, ông ngoại thì sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Ông vẫn thế, mặc dù bà già kia vẫn không cho ông rời khỏi nhà họ Trương nhưng cũng chẳng có gì phải lo lắng vì vẫn được ăn no mặc ấm, ngược lại nhà họ Trương có sao cũng mặc kệ”, Trương Trung Hoa cười ha ha, thế nhưng nụ cười có phần chua chát.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, Trương Trung Hoa lại thở dài.
“Lâm Chính này, có lẽ cháu cũng ghét ông già này lắm đúng không?”
“Sao ông ngoại lại nói vậy chứ?”
“Cháu cũng đoán ra được chính ông bảo Tô Nhu bỏ cháu mà, cũng chính ông bảo nó đuổi cháu ra khỏi Giang Thành…”
“Những điều này cháu đều biết”.
“Thế nhưng chắc chắn cháu không biết, ông còn bảo Tô Nhu chấp nhận việc chủ tịch Lâm theo đuổi con bé và kết hôn với chủ tịch Lâm”, Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
Điều này có nghĩa là đang cắm sừng Lâm Chính. Dù là ai thì cũng sẽ điên máu thôi. Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng rồi gật đầu: “Điều này cháu cũng biết”.
“Ồ! Vậy cháu không giận sao?”
“Giận cũng vô ích”, Lâm Chính nói.
Trương Trung Hoa bất ngờ. Thằng này độ lượng đến vậy cơ à?
“Thực ra ông ngoại, cháu có thể hiểu được. Ông muốn bảo vệ cháu, bảo vệ cái già đình này. Với tình hình hiện tại, ông cũng chỉ có thể làm được như vậy. Cháu hiểu cả”.
“Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Có điều ông không hiểu, tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà quay lại vậy? Nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và họ Việt đều hành động rồi không? Giờ cháu đang gặp nguy hiểm lắm, vẫn dám tới Quảng Liễu à? Không phải là đang vào hang cọp sao? Mau đi đi”, ông cụ khuyên can.
Lâm Chính chỉ thản nhiên lắc đầu: “Ông ngoại, thực ra cháu tới đây là để giải quyết chuyện của nhà họ Khai và nhà họ Việt”.
“Giải quyết sao?”, Trương Trung Hoa thảng thốt, chau chặt mày: “Sao cháu có thể giải quyết được? Cháu có biết họ là ai không? Dựa vào gì mà giải quyết?”
“Rất đơn giản, dựa vào cháu, cháu là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.