Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 617
Bạch Long
19/04/2024
“Sai là các người sai! Các người còn dám nhắc này nhắc nọ? Các người
phản rồi hay sao?”, bà Văn Nhân tức đến mức ngực phập phồng, mặt đỏ
bừng.
Tần Ngưng không nói.
Tần Bách Tùng trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói: “Bà Văn Nhân, vậy theo bà nói, bà định xử lý chuyện này thế nào?”.
“Đơn giản, về làm con dâu của tôi, hầu hạ con trai tôi thì coi như khong có chuyện gì nữa”, bà Văn Nhân khẽ cười, nói.
Quả nhiên.
Tần Bách Tùng và Tần Ngưng đều sầm mặt.
Rốt cuộc người của nhà Văn Nhân vẫn đưa ra yêu cầu này.
Bọn họ đã đoán có lẽ mọi chuyện là một cái bẫy, Văn Nhân Chiếu Giang muốn ép buộc Tần Ngưng ra tay.
Bây giờ Tần Ngưng rơi vào bẫy, quyền chủ động đã nằm trong tay thế gia Văn Nhân.
“Bà Văn Nhân, vậy e là không thích hợp cho lắm”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
“Các người không đồng ý?”.
“Tôi chết cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang! Bà Văn Nhân, bà khuyên con trai bà từ bỏ đi!”, Tần Ngưng nghiêm túc nói.
Gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy kiên định.
“Ha ha, được! Được lắm! Rất tốt! Con nhỏ tính tình cứng lắm, bướng lắm! Giống tao! Đáng tiếc chuyện này vẫn không do mày quyết định!”, bà Văn Nhân cười nhạt liên tục, trong mắt đầy vẻ sâu xa.
Tần Bách Tùng căng thẳng, cảm thấy sự việc càng không ổn.
“Bà Văn Nhân, nếu không có chuyện gì khác thì mời bà rời khỏi đây đi!”, ông ta vội vàng ra lệnh đuổi khách.
“Sao? Đuổi chúng tôi đi gấp vậy? Nếu tôi đi rồi, nhà họ Tần các người sẽ gặp họa đấy!”, bà Văn Nhân cười nói.
Hai ông cháu đều trở nên căng thẳng.
“Bà có ý gì?”, Tần Ngưng cắn răng hỏi.
“Ha, thế mà cũng không hiểu à? Chuyện con trai cưng nhà chúng tôi bị thương đã truyền ra rồi. Nhà Văn Nhân chúng tôi rất tức giận, bố nó nói nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai. Nếu không phải tôi ở cạnh khuyên can, nhà họ Tần các người đã gặp họa lâu rồi!”.
Bà ta vừa nói xong, Tần Bách Tùng đã sầm mặt.
Nhà họ Tần so với thế gia Văn Nhân không phải chỉ thua kém một chút, nếu thế gia Văn Nhân làm khó, nhà họ Tần quả thật sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng nếu nhà họ Tần liều chết chống cự, dù có bị thương nặng nề, thế gia Văn Nhân cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
“Đương nhiên, thật ra bên thế gia Văn Nhân chúng tôi còn ổn, không đến mức vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Tần. Tần Bách Tùng, ông đừng quá căng thẳng”, bà Văn Nhân lại lên tiếng.
Nhưng lời này vào tai Tần Bách Tùng tuyệt đối không phải lời tốt đẹp gì.
“Bên thế gia Văn Nhân? Còn có bên nào nữa?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.
Tần Ngưng không nói.
Tần Bách Tùng trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói: “Bà Văn Nhân, vậy theo bà nói, bà định xử lý chuyện này thế nào?”.
“Đơn giản, về làm con dâu của tôi, hầu hạ con trai tôi thì coi như khong có chuyện gì nữa”, bà Văn Nhân khẽ cười, nói.
Quả nhiên.
Tần Bách Tùng và Tần Ngưng đều sầm mặt.
Rốt cuộc người của nhà Văn Nhân vẫn đưa ra yêu cầu này.
Bọn họ đã đoán có lẽ mọi chuyện là một cái bẫy, Văn Nhân Chiếu Giang muốn ép buộc Tần Ngưng ra tay.
Bây giờ Tần Ngưng rơi vào bẫy, quyền chủ động đã nằm trong tay thế gia Văn Nhân.
“Bà Văn Nhân, vậy e là không thích hợp cho lắm”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
“Các người không đồng ý?”.
“Tôi chết cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang! Bà Văn Nhân, bà khuyên con trai bà từ bỏ đi!”, Tần Ngưng nghiêm túc nói.
Gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy kiên định.
“Ha ha, được! Được lắm! Rất tốt! Con nhỏ tính tình cứng lắm, bướng lắm! Giống tao! Đáng tiếc chuyện này vẫn không do mày quyết định!”, bà Văn Nhân cười nhạt liên tục, trong mắt đầy vẻ sâu xa.
Tần Bách Tùng căng thẳng, cảm thấy sự việc càng không ổn.
“Bà Văn Nhân, nếu không có chuyện gì khác thì mời bà rời khỏi đây đi!”, ông ta vội vàng ra lệnh đuổi khách.
“Sao? Đuổi chúng tôi đi gấp vậy? Nếu tôi đi rồi, nhà họ Tần các người sẽ gặp họa đấy!”, bà Văn Nhân cười nói.
Hai ông cháu đều trở nên căng thẳng.
“Bà có ý gì?”, Tần Ngưng cắn răng hỏi.
“Ha, thế mà cũng không hiểu à? Chuyện con trai cưng nhà chúng tôi bị thương đã truyền ra rồi. Nhà Văn Nhân chúng tôi rất tức giận, bố nó nói nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai. Nếu không phải tôi ở cạnh khuyên can, nhà họ Tần các người đã gặp họa lâu rồi!”.
Bà ta vừa nói xong, Tần Bách Tùng đã sầm mặt.
Nhà họ Tần so với thế gia Văn Nhân không phải chỉ thua kém một chút, nếu thế gia Văn Nhân làm khó, nhà họ Tần quả thật sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng nếu nhà họ Tần liều chết chống cự, dù có bị thương nặng nề, thế gia Văn Nhân cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
“Đương nhiên, thật ra bên thế gia Văn Nhân chúng tôi còn ổn, không đến mức vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Tần. Tần Bách Tùng, ông đừng quá căng thẳng”, bà Văn Nhân lại lên tiếng.
Nhưng lời này vào tai Tần Bách Tùng tuyệt đối không phải lời tốt đẹp gì.
“Bên thế gia Văn Nhân? Còn có bên nào nữa?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.