Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 63
Bạch Long
19/04/2024
“Thuốc nước Ngũ Nhân không thể ngăn chặn cơn đau, cô bé này cũng không
phải bị bệnh viêm, lúc này nên xoa bóp phần lưng của cô bé theo ‘bài
Nhuận Mạch Thiên Kim Phương’, giúp tuần hoàn máu huyết của cô bé, đồng
thời giúp lưu thông tĩnh mạch của cô bé, mới có thể ngăn chặn cơn đau
được”, lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh không nhịn được nói.
“Lâm Chính, anh im miệng, tôi không có thời gian làm loạn với anh”, Lạc Thiên đầu đầy mồ hôi quát lên.
Lâm Chính cau mày: “Sở dĩ hai chân của cô bé này dần không thể cử động là vì não bộ của cô bé có máu bầm, chèn ép dây thần kinh”.
“Có phải anh bị ngốc không? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sao trước đó không khám ra được? Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa được không?”, Lạc Thiên bực bội nói.
“Đó là vì máu bầm chèn ép dây thần kinh rất nhỏ!”
Gần như khó nhận ra được!
Nhưng giọt máu đó lại không phải máu của bé gái!
Lâm Chính rất muốn nói ra, nhưng anh biết mình có nói ra cũng không ai thèm tin.
Nghiêm Lãng sắc thuốc xong, sau khi thổi nguội thì vội rót vào miệng đứa bé.
Nhưng uống nước thuốc vào, cô bé càng co giật dữ dội hơn, còn không ngừng nôn mửa, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
“Các người làm gì vậy?”, Ninh Long cuống cuồng, chạy đến đẩy Nghiêm Lãng ra, ôm lấy Ninh Tiểu Uyển.
“Anh, em… em khó chịu quá… Có phải em sắp chết rồi không…”, đầu óc cô bé bắt đầu mơ hồ.
“Sao lại như thế chứ?”
Mặt Lạc Thiên tái mét, cũng không biết nên xử lý thế nào.
Nghiêm Lãng lặng lẽ đi đến gần cửa, chuẩn bị trốn đi.
“Bé Thiên! Ông nội Tề đến rồi đây, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe!”
Lúc này, một ông lão có mái tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào đi vào từ ngoài cửa.
Chính là Tề Trọng Quốc.
Ông lão bước vào phòng khám, lập tức nhìn thấy Ninh Tiểu Uyển đang không ngừng run rẩy.
“Ông nội Tề!”, Lạc Thiên như nắm được cọng cỏ cứu mạng.
Tề Trọng Quốc cũng không rảnh để tâm đến chuyện gì nữa, tiến lên kiểm tra.
Nhưng một lát sau, lão thở dài một hơi.
“Ông già, em gái tôi sao rồi?”, Ninh Long lạnh lùng hỏi.
“Trước đây tôi từng khám cho cô bé này, nhưng là một đôi vợ chồng trung niên đến tìm tôi”.
“Đó là bố mẹ tôi!”, Ninh Long nói với giọng điệu nặng nề, trong mắt lại mang theo sự không cam lòng và đau khổ.
Nếu vợ chồng nhà họ Ninh đã đi tìm ông Tề, vậy chứng minh ông Tề hiểu rõ bệnh tình của Ninh Tiểu Uyển, nhưng cũng đã bó tay.
“Tôi đã kiểm tra rồi, đồng thời giáo sư chuyên gia của bệnh viện chúng tôi cũng đã tiến hành phân tích, tình trạng của cô bé này phải đến hiệp hội y tế nước M mới còn có hy vọng!”
“Rốt cuộc em gái của tôi bị gì?”
“Trước mắt chúng tôi phát hiện triệu chứng vô cùng kỳ lạ, mạch máu trên não bộ của cô bé có máu bầm chèn ép dây thần kinh”.
Nghe thấy câu này, Lạc Thiên sửng sốt, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
Sao lời ông Tề nói giống hệt lời của Lâm Chính thế?
“Lâm Chính, anh im miệng, tôi không có thời gian làm loạn với anh”, Lạc Thiên đầu đầy mồ hôi quát lên.
Lâm Chính cau mày: “Sở dĩ hai chân của cô bé này dần không thể cử động là vì não bộ của cô bé có máu bầm, chèn ép dây thần kinh”.
“Có phải anh bị ngốc không? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sao trước đó không khám ra được? Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa được không?”, Lạc Thiên bực bội nói.
“Đó là vì máu bầm chèn ép dây thần kinh rất nhỏ!”
Gần như khó nhận ra được!
Nhưng giọt máu đó lại không phải máu của bé gái!
Lâm Chính rất muốn nói ra, nhưng anh biết mình có nói ra cũng không ai thèm tin.
Nghiêm Lãng sắc thuốc xong, sau khi thổi nguội thì vội rót vào miệng đứa bé.
Nhưng uống nước thuốc vào, cô bé càng co giật dữ dội hơn, còn không ngừng nôn mửa, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
“Các người làm gì vậy?”, Ninh Long cuống cuồng, chạy đến đẩy Nghiêm Lãng ra, ôm lấy Ninh Tiểu Uyển.
“Anh, em… em khó chịu quá… Có phải em sắp chết rồi không…”, đầu óc cô bé bắt đầu mơ hồ.
“Sao lại như thế chứ?”
Mặt Lạc Thiên tái mét, cũng không biết nên xử lý thế nào.
Nghiêm Lãng lặng lẽ đi đến gần cửa, chuẩn bị trốn đi.
“Bé Thiên! Ông nội Tề đến rồi đây, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe!”
Lúc này, một ông lão có mái tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào đi vào từ ngoài cửa.
Chính là Tề Trọng Quốc.
Ông lão bước vào phòng khám, lập tức nhìn thấy Ninh Tiểu Uyển đang không ngừng run rẩy.
“Ông nội Tề!”, Lạc Thiên như nắm được cọng cỏ cứu mạng.
Tề Trọng Quốc cũng không rảnh để tâm đến chuyện gì nữa, tiến lên kiểm tra.
Nhưng một lát sau, lão thở dài một hơi.
“Ông già, em gái tôi sao rồi?”, Ninh Long lạnh lùng hỏi.
“Trước đây tôi từng khám cho cô bé này, nhưng là một đôi vợ chồng trung niên đến tìm tôi”.
“Đó là bố mẹ tôi!”, Ninh Long nói với giọng điệu nặng nề, trong mắt lại mang theo sự không cam lòng và đau khổ.
Nếu vợ chồng nhà họ Ninh đã đi tìm ông Tề, vậy chứng minh ông Tề hiểu rõ bệnh tình của Ninh Tiểu Uyển, nhưng cũng đã bó tay.
“Tôi đã kiểm tra rồi, đồng thời giáo sư chuyên gia của bệnh viện chúng tôi cũng đã tiến hành phân tích, tình trạng của cô bé này phải đến hiệp hội y tế nước M mới còn có hy vọng!”
“Rốt cuộc em gái của tôi bị gì?”
“Trước mắt chúng tôi phát hiện triệu chứng vô cùng kỳ lạ, mạch máu trên não bộ của cô bé có máu bầm chèn ép dây thần kinh”.
Nghe thấy câu này, Lạc Thiên sửng sốt, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
Sao lời ông Tề nói giống hệt lời của Lâm Chính thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.