Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 676
Bạch Long
19/04/2024
“Điều này…”, cô ấy mấp máy môi, hoàn toàn không biết phải trả lời như
thế nào. Cô ấy không hề nghĩ tới tình huống này. Vì đó là nhà họ Lâm mà. Hơn nữa còn là nhà họ Lâm ở Yên Kinh nữa. Nói về sức mạnh, Nam Phái đến việc xách giày cho nhà họ Lâm cũng không xứng.
“Tôi…không biết”, Liễu Như Thi im lặng một hồi lâu. Câu hỏi này cô ấy cũng không có đáp án.
“Cô sẽ biết sớm thôi”, Lâm Chính mỉm cười. Liễu Như Thi á khẩu, nghe như sét đánh ngang tai.
“Cô Liễu, nếu như không có chuyện gì thì mời cô xuống xe. Tôi phải về rồi. Hay là cô muốn tới Giang Thành hóng gió. Tôi đang bực bội trong người, không định đi lượn với cô đâu”, Lâm Chính nói.
Lúc này Liễu Như Thi mới bừng tỉnh. Cô ấy mím môi, nhìn Lâm Chính và khẽ nói: “Anh Lâm, có rất nhiều chuyện tôi không hiểu nhưng tôi biết anh là một hạt giống tốt. Thêm tầm mười năm nữa thì tôi nghĩ anh có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm, còn giờ điều anh cần làm là mai phục. Nếu như anh có hứng thú, có thể tới tỉnh Hoài Thiên thăm quan. Bà nội tôi đánh giá anh rất cao”.
Vừa nói cô ấy vừa để lại một cái túi thơm trong xe rồi bước xuống.
“Từ từ đã”, lúc này, Lâm Chính hô lên.
“Anh Lâm còn chuyện gì sao?”, Liễu Như Thi khẽ quay đầu hỏi. Tư thế hoàn hảo đó thật khiến người ta muốn phát điên.
Không thể phủ nhận, khí chất của Liễu Như Thi cùng với dung nhan của cô còn có phần hơn cả Tô Nhu nữa. Chỉ cần là đàn ông thì có lẽ đều sẽ thích cô ấy mất.
“À, không có gì, đây là số điện thoại của tôi”, Lâm Chính lấy bút và giấy từ cốp trong xe, nhanh tay viết ra một dãy số.
“Tôi tưởng một cao nhân như anh Lâm sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc của tục thế cơ đấy”, Liễu Như Thi mỉm cười.
“Sao thế, cô tưởng tôi muốn theo đuổi cô đấy à?”, Lâm Chính cười lắc đầu.
“Vậy anh Lâm đưa cho tôi cái này làm gì?”, Liễu Như Thi không hiểu.
“Chỉ là muốn nói với cô, nếu cô có bệnh gì không chữa được thì cô có thể tới tìm tôi, nhưng phí sẽ hơi cao nhé”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi ngồi vào xe, đạp ga phóng đi. Liễu Như Thi đứng ngây tại chỗ, siết tờ giấy trong tay và nhìn chiếc xe với vẻ không dám tin.
“Anh ấy…nhận ra sao?”, Liễu Như Thi lầm bầm, đầu như muốn nổ tung.
Sau khi chẩn đoán ra bệnh của mình, bà nội đã dốc sức chữa trị cả mười năm cho cô mà tới giờ vẫn không có hiệu quả. Vậy mà Lâm Chính vừa nhìn là thấy ngay. Nghĩ tới điều gì đó, Liễu Như Thi lập tức lấy điện thoại ra gọi.
“Như Thi, sao thế? Đại hội Y vương thú vị không?”, đầu dây bên kia là giọng nói của dược vương tỉnh Hoài Thiên.
“Bà ơi, có người nói chữa được bệnh của cháu…”, Liễu Như Thi chần chừ rồi thận trọng lên tiếng.
“Cái gì? Cháu nói thật không?”
…
Bên trong túi thơm là phương thức liên hệ với Liễu Như Thi. Nhìn thấy chiếc túi tinh tế, Lâm Chính bật cười.
“Đúng là người tỉ mỉ, Mình đưa số điện thoại thì cô ấy tức giận. Vậy cô ấy đưa cho mình thì tính là gì đây?”
Phụ nữ đúng là khó hiểu. Lâm Chính lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa. Anh phải lập tức về bệnh viện Giang Thành để kiểm tra tình hình của Tô Nhu.
“Tôi…không biết”, Liễu Như Thi im lặng một hồi lâu. Câu hỏi này cô ấy cũng không có đáp án.
“Cô sẽ biết sớm thôi”, Lâm Chính mỉm cười. Liễu Như Thi á khẩu, nghe như sét đánh ngang tai.
“Cô Liễu, nếu như không có chuyện gì thì mời cô xuống xe. Tôi phải về rồi. Hay là cô muốn tới Giang Thành hóng gió. Tôi đang bực bội trong người, không định đi lượn với cô đâu”, Lâm Chính nói.
Lúc này Liễu Như Thi mới bừng tỉnh. Cô ấy mím môi, nhìn Lâm Chính và khẽ nói: “Anh Lâm, có rất nhiều chuyện tôi không hiểu nhưng tôi biết anh là một hạt giống tốt. Thêm tầm mười năm nữa thì tôi nghĩ anh có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm, còn giờ điều anh cần làm là mai phục. Nếu như anh có hứng thú, có thể tới tỉnh Hoài Thiên thăm quan. Bà nội tôi đánh giá anh rất cao”.
Vừa nói cô ấy vừa để lại một cái túi thơm trong xe rồi bước xuống.
“Từ từ đã”, lúc này, Lâm Chính hô lên.
“Anh Lâm còn chuyện gì sao?”, Liễu Như Thi khẽ quay đầu hỏi. Tư thế hoàn hảo đó thật khiến người ta muốn phát điên.
Không thể phủ nhận, khí chất của Liễu Như Thi cùng với dung nhan của cô còn có phần hơn cả Tô Nhu nữa. Chỉ cần là đàn ông thì có lẽ đều sẽ thích cô ấy mất.
“À, không có gì, đây là số điện thoại của tôi”, Lâm Chính lấy bút và giấy từ cốp trong xe, nhanh tay viết ra một dãy số.
“Tôi tưởng một cao nhân như anh Lâm sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc của tục thế cơ đấy”, Liễu Như Thi mỉm cười.
“Sao thế, cô tưởng tôi muốn theo đuổi cô đấy à?”, Lâm Chính cười lắc đầu.
“Vậy anh Lâm đưa cho tôi cái này làm gì?”, Liễu Như Thi không hiểu.
“Chỉ là muốn nói với cô, nếu cô có bệnh gì không chữa được thì cô có thể tới tìm tôi, nhưng phí sẽ hơi cao nhé”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi ngồi vào xe, đạp ga phóng đi. Liễu Như Thi đứng ngây tại chỗ, siết tờ giấy trong tay và nhìn chiếc xe với vẻ không dám tin.
“Anh ấy…nhận ra sao?”, Liễu Như Thi lầm bầm, đầu như muốn nổ tung.
Sau khi chẩn đoán ra bệnh của mình, bà nội đã dốc sức chữa trị cả mười năm cho cô mà tới giờ vẫn không có hiệu quả. Vậy mà Lâm Chính vừa nhìn là thấy ngay. Nghĩ tới điều gì đó, Liễu Như Thi lập tức lấy điện thoại ra gọi.
“Như Thi, sao thế? Đại hội Y vương thú vị không?”, đầu dây bên kia là giọng nói của dược vương tỉnh Hoài Thiên.
“Bà ơi, có người nói chữa được bệnh của cháu…”, Liễu Như Thi chần chừ rồi thận trọng lên tiếng.
“Cái gì? Cháu nói thật không?”
…
Bên trong túi thơm là phương thức liên hệ với Liễu Như Thi. Nhìn thấy chiếc túi tinh tế, Lâm Chính bật cười.
“Đúng là người tỉ mỉ, Mình đưa số điện thoại thì cô ấy tức giận. Vậy cô ấy đưa cho mình thì tính là gì đây?”
Phụ nữ đúng là khó hiểu. Lâm Chính lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa. Anh phải lập tức về bệnh viện Giang Thành để kiểm tra tình hình của Tô Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.