Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 682
Bạch Long
19/04/2024
“Tiêm cho anh ta một mũi”.
“Việc này…”
“Thôi để tôi làm cho”.
Lâm Chính lắc đầu, lấy một cây châm bạc trong túi ra, bước tới, đâm nhẹ vào khuôn mặt đầy thịt mỡ của Phó Hằng.
“A!”.
Phó Hằng run lập cập như bị điện giật, mở bừng mắt ra, miệng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thật là thần kỳ!
Châu Ngải vô cùng ngạc nhiên!
“Nói cho tôi biết, nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ có quan hệ gì với anh? Chuyện này có phải là nhà họ Hoa sai khiến anh không?”, Lâm Chính túm tóc Phó Hằng, khàn giọng hỏi.
“Họ Lâm kia, mày không được chết tử tế đâu, mày động đến tao, chắc chắn nhà họ Hoa sẽ không tha cho mày, tao đảm bảo…”, Phó Hằng nói lúng búng không rõ, nói xong còn nhổ một ngụm nước bọt dính đầy máu lên bộ vest của Lâm Chính.
Lâm Chính không hề tức giận, mà lấy khăn giấy trên bàn lau đi, rồi mở cửa sổ phía sau ra.
“Đưa anh ta lại đây”.
“Vâng”, Bưu Tử xách Phó Hằng lên bằng một tay, bước về phía cửa sổ.
“Mày muốn làm gì hả? Đây là tầng mười đấy! Mày điên rồi! Dừng tay! Mau dừng tay!”, Phó Hằng hét lên.
“Ném xuống đi!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Vâng”.
Bưu Tử cũng dùng sức, thẳng tay đẩy Phó Hằng tới mép cửa sổ.
Rơi xuống từ độ cao này thì chết là cái chắc.
Hội trưởng Lâm này bị điên rồi sao?
Toàn thân Châu Ngải run rẩy, quên cả việc ngăn cản.
Còn Phó Hằng thì không dám chần chừ chút nào nữa, gào lên: “Hội trưởng Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay! Chỉ cần anh dừng tay, anh hỏi gì tôi cũng nói! Tôi nói hết!”.
“Thả anh ta xuống!”.
Lâm Chính điềm nhiên nói.
“Vâng, đại ca Lâm”, Bưu Tử ném Phó Hằng xuống đất.
Phó Hằng nằm bẹp dưới đất rên rỉ, cơ thể không ngừng run rẩy, như lên cơn động kinh.
“Nói đi”, Lâm Chính nói.
Phó Hằng há miệng, dường như vẫn đang do dự.
“Cơ hội chỉ có một lần, anh không biết nắm bắt thì cũng đừng trách tôi”, Lâm Chính bình thản nói, rồi giơ tay lên.
Bưu Tử lập tức túm lấy Phó Hằng.
“Khoan! Khoan! Tôi nói! Tôi nói! Tôi và nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ không thân quen lắm, tôi chỉ là họ hàng xa của quản gia nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ…”, Phó Hằng run rẩy nói.
“Việc này…”
“Thôi để tôi làm cho”.
Lâm Chính lắc đầu, lấy một cây châm bạc trong túi ra, bước tới, đâm nhẹ vào khuôn mặt đầy thịt mỡ của Phó Hằng.
“A!”.
Phó Hằng run lập cập như bị điện giật, mở bừng mắt ra, miệng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thật là thần kỳ!
Châu Ngải vô cùng ngạc nhiên!
“Nói cho tôi biết, nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ có quan hệ gì với anh? Chuyện này có phải là nhà họ Hoa sai khiến anh không?”, Lâm Chính túm tóc Phó Hằng, khàn giọng hỏi.
“Họ Lâm kia, mày không được chết tử tế đâu, mày động đến tao, chắc chắn nhà họ Hoa sẽ không tha cho mày, tao đảm bảo…”, Phó Hằng nói lúng búng không rõ, nói xong còn nhổ một ngụm nước bọt dính đầy máu lên bộ vest của Lâm Chính.
Lâm Chính không hề tức giận, mà lấy khăn giấy trên bàn lau đi, rồi mở cửa sổ phía sau ra.
“Đưa anh ta lại đây”.
“Vâng”, Bưu Tử xách Phó Hằng lên bằng một tay, bước về phía cửa sổ.
“Mày muốn làm gì hả? Đây là tầng mười đấy! Mày điên rồi! Dừng tay! Mau dừng tay!”, Phó Hằng hét lên.
“Ném xuống đi!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Vâng”.
Bưu Tử cũng dùng sức, thẳng tay đẩy Phó Hằng tới mép cửa sổ.
Rơi xuống từ độ cao này thì chết là cái chắc.
Hội trưởng Lâm này bị điên rồi sao?
Toàn thân Châu Ngải run rẩy, quên cả việc ngăn cản.
Còn Phó Hằng thì không dám chần chừ chút nào nữa, gào lên: “Hội trưởng Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay! Chỉ cần anh dừng tay, anh hỏi gì tôi cũng nói! Tôi nói hết!”.
“Thả anh ta xuống!”.
Lâm Chính điềm nhiên nói.
“Vâng, đại ca Lâm”, Bưu Tử ném Phó Hằng xuống đất.
Phó Hằng nằm bẹp dưới đất rên rỉ, cơ thể không ngừng run rẩy, như lên cơn động kinh.
“Nói đi”, Lâm Chính nói.
Phó Hằng há miệng, dường như vẫn đang do dự.
“Cơ hội chỉ có một lần, anh không biết nắm bắt thì cũng đừng trách tôi”, Lâm Chính bình thản nói, rồi giơ tay lên.
Bưu Tử lập tức túm lấy Phó Hằng.
“Khoan! Khoan! Tôi nói! Tôi nói! Tôi và nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ không thân quen lắm, tôi chỉ là họ hàng xa của quản gia nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ…”, Phó Hằng run rẩy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.